Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Doãn Tư nhìn tờ giấy kia.

Nhìn rất lâu.

Cậu cũng không phải một người hay do dự, ngược lại, trong giới kinh doanh, cậu là người vô cùng quyết đoán, không hề dài dòng dây dưa.

Thế nhưng tờ giấy này lại giống như ngàn vàng, đè nặng lên trái tim cậu.

Rất lâu sau, cậu vẫn cầm tờ giấy lên, lặng lẽ đọc.

Chữ rất cẩu thả, viết rất vội vàng.

[Hoắc Doãn Tư, rất xin lỗi, tôi lại lừa anh!]

[Giữa chúng ta chưa từng có tình cảm, người tôi thích từ trước đến nay đều là anh ấy!]

[Mấy ngày nay cứ coi như một cuộc giao dịch, anh có được thứ anh muốn, tôi cũng lấy được thứ tôi cần.]

[Hãy quên tôi đi! Đừng tìm tôi!]

……

Chỉ là mấy câu ngắn ngủn, nhưng Hoắc Doãn Tư đã đọc vô số lần.

Lúc này, ngay cả ý định bóp chết cô cũng đã xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu càng không tin An Nhiên không thích mình, nếu thực sự là như vậy, những nóng bỏng triền miên đó là cái gì?

Cậu nhấc tay, nhẹ nhàng cởi bỏ hai cúc áo sơ mi.

Cửa mở ra, thư ký Nghiêm bước vào, nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, xe đã đang chờ ở dưới tầng! An Nhiên đã vừa chưa, có cần chúng ta mang hành lý đến đón cô ấy không?”

Vừa dứt lời, chị liền nhìn thấy một bãi lộn xộn trong phòng.

Không thể nào, An Nhiên phải dọn dẹp rồi chứ!

Chị nhấc mắt nhìn về phía Tổng Giám đốc Hoắc, chỉ thấy sắc mặt Tổng Giám đốc Hoắc xấu tới cực điểm.

Giọng Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt: “Hoãn vô thời hạn cuộc họp ở thành phố B, ngoài ra, theo dõi tung tích của An Nhiên cho tôi.”

Thư ký Nghiêm sững sờ.

An Nhiên và Tổng Giám đốc Hoắc lại cãi nhau? Không thể nào, mấy ngày hôm nay đều ngọt ngào phát ngấy mà!

……

Hai tiếng sau, ga tàu cao tốc thành phố W.

An Nhiên đang xếp hàng kiểm tra an ninh, hàng đợi dài tới mức không nhìn thấy điểm đầu, cô cúi đầu nhìn vé tàu trong tay, hơi lo lắng.

Cô đang đợi một người.

Cô không hề nghi ngờ, trước khi cô lên tàu, Hoắc Doãn Tư sẽ tìm được cô.

Sau lưng, một trận xôn xao.

Cơ thể An Nhiên khẽ cứng đờ, toàn thân cô nhạy cảm tới cực điểm, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của Hoắc Doãn Tư giữa đám đông xôn xao kia.

Bên cạnh, thoang thoảng hương gỗ quen thuộc.

Là mùi hương của cậu.

An Nhiên nhấc mắt, cô đã khóc, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên màu hồng nhạt.

Cô đã trở thành người phụ nữ của cậu, khuôn mặt hồn nhiên trong quá khứ tăng thêm một phần hương vị quyến rũ thuộc về người phụ nữ trưởng thành.

Xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Tất cả hành khách đều tập trung ánh mắt về phía người đàn ông vô cùng cao quý kia, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một sợi tóc đều toát lên sự quý giá, nhưng lúc này người đàn ông đang nhìn chằm chằm một cô gái nhỏ nhắn bằng ánh mắt u ám.

“Hoắc Doãn Tư!” An Nhiên mệt mỏi thì thầm.

Tiếp đó, cánh tay của cô bị người ta túm lấy, thô bạo tới mức khiến cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô lập tức có thêm một vòng tròn đỏ ửng.

Không ai dám ngăn cản.

Bởi vì bên cạnh người đàn ông kia có đến gần chục vệ sĩ mặc đồ đen đi theo, nhìn ai cũng có vẻ không dễ chọc.

Xe của Hoắc Doãn Tư dừng lại ngoài nhà ga.

Một chiếc xe MPV tám chỗ, kính xe dán phim tối màu, đứng từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

An Nhiên bị đẩy vào hàng ghế cuối cùng.

Hoắc Doãn Tư ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm khắc, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Mặc dù An Nhiên đã chuẩn bị trước từ lâu, cô vẫn suýt không chịu nổi.

Xe khởi động.

An Nhiên tựa lưng vào ghế, thân hình nhỏ nhắn co lại thành một cục, im lặng ngẩn người.

Cô cũng không hỏi cậu nguyên nhân.

Bởi vì cả hai người đều biết rất rõ.

Hoắc Doãn Tư không quan tâm đến cô, cậu chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, sau đó cũng im lặng nhìn ra ngoài ngẩn người, như thể đang nghĩ xem phải làm gì với cô.

Xe từ từ chạy về khách sạn năm sao lúc trước.

Ở cửa khách sạn, các nhân viên của Hoắc Thị đang chuẩn bị lên xe trở về thành phố B, lần lượt từng người bước lên xe, bỗng nhiên thấy một chiếc MPV phanh két một cái, dừng lại, sau đó Tổng Giám đốc Hoắc của bọn họ liền kéo một cô gái xuống xe.

Bầu không khí không được tốt lắm!

Các nhân viên nữ của Hoắc Thị đều nhìn đến ngây người: Mấy hôm trước Tổng Giám đốc Hoắc không phải vẫn còn tình cảm ngọt ngào sao, sao bây giờ lại thô lỗ như vậy?

Lại nhìn hành lý mà các vệ sĩ xách theo, các cô hiểu ra.

Tổng Giám đốc Hoắc lại bị vứt bỏ!

Hoắc Doãn Tư căn bản không thèm quan tâm tới ánh mắt của những người bên ngoài, cậu kéo An Nhiên đi thẳng về phòng khách sạn, vệ sĩ xách hành lý vào phòng xong thì ra ngoài canh cửa.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

m thanh nhỏ bé khẽ vang lên kia dường như cũng đóng lại cánh cửa sinh mệnh của An Nhiên.

An Nhiên thẫn thờ đứng đó.

Một lát sau, dường như cô mới chậm chạp tỉnh táo lại, khẽ nói, rất xin lỗi.

“Tôi trả đồng hồ lại cho anh! Anh tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”

Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, lại chọc giận cậu.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô hồi lâu, cậu chậm rãi đi tới quầy bar trong phòng, tự rót cho mình một cốc nước đá, ngửa đầu uống một hơi hết hơn nửa cốc mới tạm làm dịu cơn tức trong lòng, sau đó cậu nhìn chằm chằm chiếc ly thủy tinh trong suốt, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ cô sẽ giải thích với tôi chứ. Sao nào, chỉ muốn nói những lời này thôi à?”

An Nhiên hơi ngẩng đầu lên, không cho phép chút ẩm ướt nơi khóe mắt rơi xuống.

Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu, sườn mặt đẹp trai sắc bén như dao, im lặng nhìn cô chăm chú.

Bỗng nhiên, cái cốc trong tay cậu lao thẳng tới vách tường đối diện.

m thanh của chiếc cốc vỡ vụn như thể phá tan tất cả những tốt đẹp trước đây.

Cậu nhanh chóng tiến vài bước, đẩy cô ngã xuống sô pha, cúi người xuống, lấy mảnh giấy kia từ trong túi ra, ném vào mặt cô, vẻ mặt đầy chế nhạo: “Bây giờ thì lại nói thông thích tôi. Khi nằm dưới thân tôi rên rỉ sung sướng sao cô không nói không thích tôi? Sao lúc đó cô không nói cô thích cái tên rác rưởi Tân Bá Lai kia đi?”

An Nhiên không thể chịu đựng nổi.

Cuộc sống của cô tăm tối như vậy, thế nhưng hôm nay lại là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời cô.

Còn gì đau đớn hơn việc bị người mình thích làm nhục!

Hoắc Doãn Tư chăm chú nhìn vào mắt cô.

Cậu hỏi nhấc người lên, lấy điện thoại ra, giọng nói lạnh lẽo tới mức như có thể tạo ra đá lạnh: “Cô thích anh ta? Cô thích Tân Bá Lai phải không? Vậy tôi sẽ cho cô xem người mà cô thích là kiểu người gì, nếu sau đó mà cô vẫn có thể nói ra câu thích anh ta, vậy là chính cô không có tự trọng!”

Vốn dĩ cậu đã xóa cái video đó từ lâu.

Cậu cũng không cần phải làm như vậy, nhưng An Nhiên đã chọc giận cậu.

Khi cậu khôi phục lại đoạn video đó từ trong thùng rác, hơn nữa còn mang đến trước mặt An Nhiên, mở cho cô nghe, cậu cố ý tăng âm lượng lên đến mức lớn nhất, ép cô phải thưởng thức dáng vẻ không chấp nhận nổi của Tân Bá Lai.

An Nhiên không \quan tâm đến Tân Bá Lai, thế nhưng lúc này cô đang bị Hoắc Doãn Tư sỉ nhục.

Cô không chịu xem, nhắm mắt lại: “Không muốn! Tôi không muốn xem!”

“Không thích xem à? Không phải cô thích anh ta sao? Thích một người không phải là sẽ chấp nhận mọi thứ của anh ta à? Sao nào? Không dám nhìn? Sợ nhìn thấy anh ta ở bên những người phụ nữ khác? Sợ mình sẽ ngại anh ta bẩn?”

Hoắc Doãn Tư lạnh lùng bật cười: “Cô cũng ngủ với tôi rồi mà!”

An Nhiên vẫn khóc, cô yếu ớt ngã xuống dưới người cậu, không ngừng nói xin lỗi, không ngừng cầu xin cậu buông tha cho mình.

Hoắc Doãn Tư chăm chú nhìn cô.

Nhìn dáng vẻ run rẩy của cô, cậu thực sự rất đau lòng, thực sự hận không thể moi trái tim mình ra mà trao cho cô.

Muốn đối xử thật tốt với cô!

Muốn cho cô hạnh phúc, muốn cùng cô sinh con đẻ cái, những điều cậu muốn thực ra không hề nhiều.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình lại thua một người đàn ông kinh tởm như vậy, cậu càng không ngờ tình cảm của mình chỉ là một công cụ trong mắt cô, là một phương tiện để cô đạt được mục đích.

Cậu vẫn không tin.

Cậu muốn cô lên tiếng giải thích, muốn cô cầu xin cậu tha thứ, thế nhưng cậu đợi hồi lâu, thứ duy nhất cậu nhận được chỉ là lời xin lỗi.

An Nhiên run rẩy lấy chiếc đồng hồ quý giá kia ra.

“Hoắc Doãn Tư, tôi trả lại đồng hồ cho anh, anh buông tha cho tôi đi!"

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm vào nàng, cười lạnh nói: "Tôi cần đồng hồ để làm gì?"

Cậu bất chợt đứng dậy tìm kiếm trong đống hành lý của cô, An Nhiên vội vàng chạy tới nắm chặt cánh tay cậu: “Anh lục cái gì? Hoắc Doãn Tư, chúng ta chia tay trong hòa bình không được sao? Cầu xin anh buông tha cho tôi đi mà!”

Giấy tờ của cô đã rơi vào tay cậu.

An Nhiên trong ảnh chụp giấy tờ mang nét đẹp trong sáng, đôi mắt trong veo.

Hoắc Doãn Tư nhìn chăm chú một lúc lâu, đến khi quay lại nhìn cô, ánh mắt đã trở nên sâu thẳm. Cậu nói: “Bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

An Nhiên sững sờ.

“Sao vậy, cô không muốn?” Hoắc Doãn Tư thẫn thờ hỏi.

An Nhiên buông tay cậu ra.

Cô lùi về sau mấy bước, cuối cùng lùi đến tận trước cửa sổ sát đất, phía sau lưng cô là thành phố W phồn hoa, thế nhưng lúc này trong lòng cô lại là một mảnh lạnh lẽo.

Cô bỗng dưng muốn khóc.

Không biết cô muốn khóc cho chính mình, hay vì thương Hoắc Doãn Tư.

Người như cậu muốn gì mà không có, tại sao phải đau khổ vì cô? Xuất thân và hoàn cảnh của cô chỉ có thể mang đến cho cậu những vết nhơ và phiền phức không bao giờ hết.

Nhà họ Tân sẽ không bỏ qua cho cô.

Bây giờ cô mới biết tại sao người nhà họ Tân lại muốn cô gả cho Tân Bá Lai, chắc hẳn là vì con của họ đã là đồ bỏ rồi.

An Nhiên nghẹn ngào: “Hoắc Doãn Tư, tôi không yêu anh!”

Cơ thể dường như được truyền thêm sức mạnh.

Cô nói to về phía cậu: “Tôi không yêu anh! Anh có nghe thấy không? Anh cho rằng anh có quyền có thế là anh có thể lấy được tất cả những gì mình muốn sao, anh có biết sự bắt nạt của anh, thái độ tự cho mình là hơn người của anh thực sự khiến người ta chán ghét tới mức nào không? Tôi chưa từng thích anh, cho dù Tân Bá Lai có ghê tởm thế nào thì tôi vẫn tin anh ấy chỉ không còn cách nào khác mà thôi, tôi vẫn có thể yêu anh ấy! Hoắc Doãn Tư, tôi với anh không ở trong cùng một thế giới, sao có thể nảy sinh tình yêu, đến cùng thì là anh ngu ngốc hay là tôi không biết xấu hổ lừa gạt tình cảm của anh chứ?”

Cô dứt lời, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Đau đớn vô cùng…

Cô nghĩ, cậu nên rời đi, nên cho cô một cái tát, sau đó rời đi mà không thèm quay đầu lại!

Như vậy cũng tốt, ít nhất cậu sẽ không bị vấy bẩn.

Hoắc Doãn tư im lặng chăm chú nhìn cô.

An Nhiên không trốn tránh, cô chỉ thì thầm nhắc lại một lần: “Đúng vậy, tôi chưa từng thích anh! Tất cả mọi thứ đều là lừa gạt, tôi vốn dĩ không hề rung động dù chỉ một chút với tình cảm của anh. Mỗi lần lên giường với anh, tôi đều không có cảm giác gì, vậy nhưng vẫn phải làm ra vẻ rất thích!”

“Hoắc Doãn Tư, ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào công ty, tôi đã bắt đầu lừa anh rồi!”

“Ngay cả lần đầu tiên của tôi cũng là cố ý để lại, đừng cảm thấy lần đầu tiên của con gái là không đáng giá, không phải tôi đã cầm đồng hồ của anh đi rồi sao? Hơn hai mươi triệu đấy, tiếc là tôi bị anh tìm thấy mất rồi.”

……

Nước mắt đọng lại trên mi, nhẹ nhàng rung động.

Cô ép bản thân mình phải nói ra những lời tuyệt tình này.

Hoắc Doãn Tư chậm rãi tiến về phía cô, đến khi chỉ còn cách cô một bước chân, cậu dừng lại.

Mặt An Nhiên dán lên mặt kính thủy tinh lạnh lẽo.

Cậu nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng, nhưng cũng rất lạnh lùng.

Chiếc đồng hồ kia, lại rơi vào túi áo cô.

Anh tiến tới, áp sát vào mặt cô, giễu cợt nói: “Nếu đã bán một lần rồi thì tiếp tục bán cho tôi đi! Cô không thoải mái nhưng tôi thì rất thích, dù sao thì cô cũng khá hợp với khẩu vị của tôi.”

Cơ thể An Nhiên run rẩy.

Hoắc Doãn Tư tách khỏi người cô, đưa ra một mệnh lệnh rõ ràng lạnh như băng: “Ngay bây giờ, tự mình rửa sạch rồi nằm lên giường!”

Ngay cả quyền nói một câu không muốn cô cũng không có.

Nếu như vậy có thể khiến cậu chán ghét cô, vậy cô tình nguyện làm bất cứ điều gì.

Cho dù đánh mất danh dự của bản thân.

An Nhiên im lặng, định vào phòng, nhưng cô lại bị cản lại.

Hoắc Doãn Tư bắt lấy cánh tay cô, cười lạnh: “Cởi ngay tại đây đi, tôi muốn xem xem cuối cùng thì cô có thể đê tiện tới mức độ nào!”

“Hoắc Doãn Tư!” An Nhiên nhấc mắt, lại muốn khóc.

Hoắc Doãn Tư hất tay cô ra, chậm rãi rút một điếu thuốc lá từ trong túi áo, châm lửa, hút một hơi rồi nói: “Đừng có gọi tên tôi như vậy, cô không xứng!”

Toàn thân An Nhiên run rẩy.

Cô gần như không thể đứng vững, thế nhưng người đàn ông không hề có chút thương tiếc nào, cậu đang chờ đợi động tác tiếp theo của cô.

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của cậu, An Nhiên nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của mình.

Quá khứ ngọt ngào bao nhiêu, hiện tại cô lại thấy nhục nhã bấy nhiêu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK