Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì đã uống say, Lục U đã quên chuyện mấy năm nay, cũng quên mất bọn họ từng yêu nhau.

Cô nhớ lại lúc mới gặp anh.

Cô to gan duỗi tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sống mũi anh, thật thà nói: “Mọi người nói sống mũi anh cao, thứ kia chắc cũng rất lớn.”

“Cái gì?”

Chương Bách Ngôn mở miệng, anh cũng không biết tại sao mình lại đi nói chuyện với một con ma men nữa.

Anh chỉ cần gọi một cái thì Trương Sùng Quang sẽ lập tức phái người đến đón cô.

Nhưng mà, Lục U uống say không còn lạnh lùng như trước, cũng không lý trí như cách cô hay tỏ ra, trong mắt tất cả đều si mê đối với anh.

Chương Bách Ngôn không thể chối từ, cũng không muốn chối từ, đều là nam nữ trưởng thành cả rồi không phải sao?

Mười phút sau!

Bọn họ ôm hôn ở phòng xép, trên ván cửa, người đàn ông giữ chặt hai cổ tay cô giơ lên cao, đầu anh gần kề cô, chóp mũi chạm chóp mũi, môi chạm môi.

Mặt anh hiện lên vẻ phong lưu chưa từng thấy thời niên thiếu, ép hỏi: “Muốn nhìn sao?”

Lục U say lắm rồi.

Cô cứ say là gan to ra, hơn nữa trước mặt lại là người đàn ông cô thích, cô nhiệt tình ngậm lấy bờ môi anh, khẽ liếm như mèo con liếm sữa, một bàn tay thoát khỏi sự trói buộc, sờ loạn khắp nơi… Chương Bách Ngôn để cô tùy ý sờ soạng, bỗng dưng anh trầm giọng hỏi: “Nơi này em cũng dám chạm vào sao?”

Bỗng nhiên anh có chút bực bội.

Tám năm nay bọn họ tách ra, có phải cô từng có người khác rồi không, có phải cô cũng nhiệt tình trong lồng ngực người khác thế này không? Cũng dùng bộ dạng gấp không chờ nổi này sao?

Nhưng thân thể anh lại rất thành thật.

Anh nắm lấy tay cô, không để cô thoát ra, đôi mắt nhìn chằm chằm miệng cô nói lời không sạch sẽ: “Thật dâm đãng.”

Nói xong anh ôm cô lên giường, sà vào giường lớn mềm mại.

Lần đầu tiên của bọn họ, hấp tấp hỗn độn.

Lần thứ hai, thô lỗ hung hăng.

Lục U cảm thấy rất sướng, nhưng cũng đau… Cô bị vây dưới thân anh, mặc kệ cô giãy giụa thế nào, mặc kệ cô khóc la thế nào anh cũng không mềm lòng, làm cô đến chết đi sống lại.

Chương Bách Ngôn không có ham muốn đã lâu.

Ngày thường không có gì nhưng lúc này như tìm được chỗ để phát tiết, hơn nữa anh cũng hận cô… Vì thế anh không khách sáo, hai người lăn lộn đến bốn, năm lần.

Chờ đến khi anh thoả mãn, phía chân trời đã hiện lên ánh sáng, bên ngoài cửa sổ cũng vang lên tiếng chim hót líu lo.

Lục U hoàn toàn tỉnh táo.

Cô cuộn khăn trải giường ghé vào trên giường không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.

Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng.

Chương Bách Ngôn đi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm mỏng… Anh nhìn cô gái trên giường, sau đó ngồi lên sô pha, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Làn khói mỏng bay lên, giọng nói anh lạnh nhạt: “Tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.”

Lục U không nhúc nhích.

Lòng Chương Bách Ngôn có chút phiền muộn, phả ra làn khói, nói tiếp: “Cô Lục, cô sẽ không vì chuyện tối qua mà bắt tôi chịu trách nhiệm đâu nhỉ! Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cô có thể đưa ra điều kiện.”

Lục U nhẹ nhàng ngồi dậy.

Cô cầm lên áo sơ mi của anh che đi cảnh xuân, sau một lúc lâu cô mới hỏi: “Mấy năm nay anh cùng người ta làm xong, cũng nói như vậy với các cô ấy sao?”

Chương Bách Ngôn nghẹn họng.

Thật lâu sau, anh cười cười: “Đúng vậy! Tôi cũng nói như vậy! Các cô ấy đều rất hiểu chuyện!”

Lục U nghe vậy cũng nhẹ nhàng cười, giọng nói hơi run: “Vậy thì tôi cũng hiểu chuyện như vậy! Chương Bách Ngôn, tôi sẽ không kêu anh phải chịu trách nhiệm chuyện này đâu, đến nỗi nếu anh muốn đưa chi phiếu gì đó, tôi kiến nghị anh không cần làm vậy!”

Cô nói xong liền cúi đầu tìm quần áo của mình.

Lúc này, bên ngoài phòng xép vang lên tiếng gõ cửa: “Anh Chương, đồ ngài mua tới rồi.”

Chương Bách Ngôn nhìn Lục U một cái, đi mở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK