Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ai lại chưa từng yêu phải những tên cặn bã, ai lại chưa từng bị lừa dối tình cảm, chẳng qua là canh bạc lớn, và cô đã cược thua mà thôi!

Không sao cả, bị ngã thì cô vẫn có thể đứng dậy lần nữa!

Nhưng tên người chồng trong sổ hộ khẩu của cô sẽ không bao giờ là người mang tên Hoắc Minh kia!

“Ôn Noãn!”

Hoắc Minh đuổi theo, nắm lấy tay cô.

Ôn Noãn dùng sức hất mạnh tay ra.

Anh giữ chặt tay cô không buông: “Nghe anh nói, anh không hề đùa giỡn với em! Anh…”

Ôn Noãn không thể hất tay anh ra.

Cô rất bình tĩnh nói: “Anh quả thực không hề đùa giỡn! Anh chỉ cố gắng chấp nhận, anh chỉ không thể từ chối được ánh trăng sáng trong lòng anh, không thể chịu đựng được việc cô ta bị tổn thương dù chỉ một chút, còn cảm xúc và nỗi đau của tôi, từ trước đến nay anh đều hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ!”

“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”

Hoắc Minh nghiến răng kéo cô vào lòng: “Chúng ta về nhà rồi nói!”

Đúng lúc đó, y tá trong phòng bệnh hét lên.

“Cô Kiều... Cô Kiều!”

Ôn Noãn quay người, hốc mắt đỏ hoe.

Sắc mặt Kiều An tái nhợt, trên cổ tay mang đầy vết thương máu đang chảy từng giọt xuống, nhưng cô ta lại mỉm cười: “Hoắc Minh, anh không thể nào bỏ rơi được em! Nếu anh quay về với cô ta, em sẽ chết!”

Hoắc Minh nhanh chóng bước tới, đè chặt vết thương của cô ta.

Giọng nói của anh ta bị đè nén và kiềm chế: “Kiều An, em định làm loạn đến bao giờ?”

Kiều An run run môi: “Rõ ràng là anh biết!”

Ôn Noãn đứng đó nhìn, cô rất mệt mỏi!

Chia tay, cô không cần phải làm trái ý mình mà sang nước Pháp.

Chia tay, cô không cần phải đợi anh trong đêm dài đằng đẵng nữa.

Chia tay, thực sự rất tốt!

Ôn Noãn xoay người rời đi, những tiết mục nam nữ si tình đó, cô không muốn xem.

Sau khi Ôn Noãn rời đi, cô trở lại căn hộ của Hoắc Minh.

Cô gỡ xuống từng món đồ trang trí cho bữa tiệc mừng ngày Lễ Tình Nhân mà cô đã cất công trang trí cẩn thận. Những món đồ trang trí trị giá năm mươi ngàn tệ, những món ăn của nhà hàng Michelin, còn có chân nến bằng bạc... Toàn bộ đều bị cô vứt bỏ.

Thư mời của Học viện âm nhạc nước Pháp bị ném vào thùng rác.

Sau khi làm xong hết mọi thứ, Ôn Noãn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này điện thoại reo lên.

Là dì Nguyễn gọi đến, bà ấy nói với giọng như đang khóc: “Ôn Noãn, con mau đến bệnh viện đi, bố con không cẩn thận bị ngã… Có lẽ, có lẽ ông ấy sẽ không qua khỏi… Ôn Noãn, ông ấy muốn gặp con lần cuối! Ôn Noãn, con tới đây nhanh lên!”

Dì Nguyễn khóc không ra tiếng, gần như suy sụp!

Chồng bà ấy chỉ còn lại chút ý thức cuối cùng, nhưng ông ấy vẫn nắm chặt tay bà ấy, không ngừng gọi tên của Ôn Noãn, muốn… Gặp cô.

Tính mạng nguy kịch, trong giây phút hấp hối, người mà Ôn Bá Ngôn không yên lòng nhất chính là viên ngọc quý của mình.

……

Cả thế giới như sụp đổ trước mặt Ôn Noãn!

Cô bỏ hết mọi thứ trên tay xuống và gần như lao thẳng xuống lầu.

Trời vẫn đang mưa...

Ôn Noãn đạp mạnh chân ga.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK