Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn ngồi trong thư viện.
Ngoài nhan sắc hoàn mỹ ra còn có vẻ năm tháng tĩnh lặng.
Đinh Tranh đã từng có đàn ông.
Cô ta tinh tế nhận ra được ôn Noãn không giống nhau!
Trước kia, dù ôn Noãn xinh đẹp nhưng chỉ là một con bé ngây thơ thôi, nhưng bây giờ nét mặt của cô lại có thêm sự quyến rũ của người phụ nữ… Là bởi vì Hoắc Minh sao?
Nghĩ đến người đàn ông anh tuấn sang trọng kia, cả người Đinh Tranh nóng lên.
Cô ta ghen đến đỏ mắt.
Đúng lúc này, ôn Noãn ngước mắt lên nhìn cô ta.
Vì chuyện của Bạch Vi, hai người đã hoàn toàn đối lập, Ôn Noãn cũng không đề ý đến cô ta.
Cô tiếp tục đọc sách.
Đinh Tranh muốn tiến lên phía trước, nhưng bổn vệ sĩ đứng dậy ngăn cô ta ngay lập tức.
Ánh mắt xung quanh nhìn vào.
Đinh Tranh khó chịu đến cùng cực, nghiến
răng nghiến lợi: “ôn Noãn, cô đúng là giỏi thật đấy!” Nói xong cô ta quay đầu rời đi.
Ôn Noãn nhìn bóng lưng của cô ta rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Sau khi Đinh Tranh rời đi thì cô ta gọi điện thoại cho Diêu Tử An: “Anh đang ở đâu?”
Bởi vì cô nên Diêu Tử An đã chia tay với Bạch Vi, vì tức giận nên ngữ điệu chắc chắn cũng không tốt: “òng đây đang ở đâu thì liên quan gì đến cô! Đinh Tranh, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi.”
Đinh Trang cụp mắt cười nhạt: “Gặp nhau một lần đi!”
Diêu Tử An do dự.
Cuối cùng, hắn vẫn gặp Đinh Tranh, địa điếm là ở một khách sạn năm sao.
Sau hai lần làm, Diêu Tử An đi tắm rửa rồi mặc áo tắm dựa vào ghế sofa hút thuốc, sắc mặt rất khó coi.
Đinh Tranh cười lạnh.
Cô ta hiểu rõ suy nghĩ của hắn, hắn vẫn chưa hết hy vọng với Bạch Vi nhưng lại nhịn không được sự quyến rũ của cơ thể.
Sâu trong lòng, cô ta thấy khinh thường hắn!
Nhưng cô ta đang có chuyện muốn nhờ Diêu
Tử An nên quấn khăn tắm dựa vào vai hẳn, hơi thở như hoa lan.
“Cơ hội biếu diễn độc tấu ở lê kỷ niệm ngày thành lập trường là một dịp xuất hiện rất hiếm có.”
Diêu Tử An im lặng hút thuốc.
Thật ra Đinh Tranh cũng không rõ liệu hắn có làm xong bỏ đấy hay không, nhưng cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đến hắn.
Thật lâu sau đó, Diêu Tử An bóp rơi điếu thuốc.
Hắn cười nhạt: “Hôm nay cô cố gắng như vậy, tôi cũng nên giúp cô! Nhưng Đinh Tranh, cô không biết giới thượng lưu của thành phố B. Dù nói là mọi người đều quen biết nhau, nhưng thật ra thân phận không giống nhau! Ví dụ như nhà họ Hoắc thật ra là gia đình có chống đỡ, cô chưa từng thấy cảnh tượng nhà họ Hoắc à, người muốn xin được giúp đỡ xếp thành hàng dài… Bây giờ cô còn muốn tôi cướp đồ từ tay Hoắc Minh, cô thấy tôi sổng thoải mái quá rồi hay sao?”
Đinh Tranh không tin lắm.
Diêu Tử An đứng dậy cởi áo tắm, bắt đầu mặc quần áo.
Hắn đứng bên cạnh không để ý nói: “Nói thế này đi, trong đám người vai dưới, chưa ai dám gây sự với Hoắc Minh cả.”
Hơn nữa…
Diêu Tử An cân nhắc: Hắn luôn cảm thấy Hoắc Minh gần đây không giống như lúc trước lắm.
Hẳn vỗ khuôn mặt của Đinh Tranh rồi để lại một xấp tiền mặt.
Đinh Tranh tức giận đến mức ném lên người hắn.
Cô ta không cam tâm!
Cô ta không muốn từ bỏ cơ hội như vậy, chưa nói đến ngày tiếp theo cô ta sẽ chính mắt thấy Ôn Noãn diễn tập. Hình ảnh phô trương ấy như có dao đâm vào mắt Đinh Tranh.
Cô đánh đàn dương cầm Morning Dew đã được vua Louis II đánh qua trong truyền thuyết.
Hoa hồng phủ kín sân khấu.
Đèn thủy tinh phía trên tỏa ra ánh sáng ảo diệu.
Ôn Noãn vốn đã có tài năng, sau lần biểu diễn này sẽ nối tiếng trong giới dương cầm. Mà Đinh Tranh cô ta sẽ mãi mãi là người đứng dưới, không thể nối bật được.
Đinh Tranh gắt gao nhìn người trên sân khấu.
Lúc này, một người thợ điện mặc quần áo lao
động đi tới, trèo lên kiếm tra hệ thống đèn.
Đèn thủy tinh lúc sáng lúc tối.
Tâm lý của Đinh Tranh điên cuồng lên, nếu như… Nếu như chiếc đèn này rơi xuống vừa đúng lúc rơi vào người ôn noãn, như vậy sẽ không có ai có thể tranh vị trí chuyên nghiệp số một với cô ta nữa!
Ôn Noãn cũng không thế cười nối nữa.
Khi chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Đinh Tranh đã tổn rất nhiều công sức.
Cô ta theo dõi người thợ điện kia.
Người kia hơn hai mươi tuối, sổng một mình ở nhà trọ đi thuê, bình thường cũng không có giao tiếp xã hội.
Đinh Tranh rất biết lợi dụng ưu điếm của bản thân.
Cô ta đến gõ cửa, người đàn ông trẻ tuổi tưởng rằng có người giao đồ ăn nên cứ vậy mở cửa. Nhưng người đứng ngoài cửa là một cô gái rất xinh đẹp.
Khóe mắt làn mi đều tỏa ra sự khôn khéo.
Người thợ điện trẻ tuổi hơi bất ngờ, thấp giọng nói: “Tôi không gọi phục vụ.”
Đinh Tranh hơi bực mình.
Nhưng cô ta vẫn cười tươi như hoa, dịu dàng nói: “Tôi là sinh viên của Học viện m nhạc, không phải người buôn bán.”
Người đàn ông trẻ tuổi tranh thủ thời gian cầm quần dài mặc lên.
Đinh Tranh đi vào, đóng cửa lại.
Ánh mắt cô ta đảo xung quanh, cuối cùng rơi vào ngực của người đàn ông, kiêu ngạo nói: “Tôi muốn làm mua bán với anh.”
Người đàn ông trẻ tuổi xoay người đi tìm thuốc lá: “Tôi nói rồi, tôi không gọi phục vụ.”
Đinh Tranh lấy từ trong túi ra mười vạn đồng để lên bàn.
“Tôi cho anh, anh giúp tôi làm một việc.”
Sau khi cô nói ra, người đàn ông trẻ tuổi không làm, cầm tiền đấy Đinh Tranh ra ngoài cửa: “Chuyện không có tính người như vậy, tôi không làm.”
Nhưng Đinh Tranh không muốn từ bỏ: “Cũng không phí sức mà.”
Người đàn ông gãi đầu, vẫn không muốn làm.
Đinh Tranh cắn môi, cuối cùng đế lại sổ điện thoại của mình cho anh ta: “Nếu nghĩthông thì gọi điện thoại cho tôi! Cơ hội kiếm tiền như thế này không có nhiều đâu.”
Chờ sau khi cô ta rời đi, người đàn ông trẻ tuổi ngồi hút thuốc bên cạnh chiếc giường đơn sơ.
Anh ta nhìn điện thoại lại muốn gọi lên.
Trong đầu anh ta nhớ đến người con gái trẻ tuổi diễn tập hôm nay, thật là xinh đẹp.
Da rất trắng, dáng người cũng tinh tế.
Dáng vẻ ngồi đánh đàn dương cầm của cô cực kỳ đẹp.
Lúc này, cửa lại bị gõ, anh cứ tưởng là Đinh Tranh, vừa mở cửa đã hét to: “Tôi nói tôi không làm chuyện không có tính người như thế mà!”
Vừa nói xong anh ta đã ngây người.
Người đứng ở cửa là một người đàn ông xa lạ.
Trên người mặc một bộ quần áo công sở, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác,.
Nói như thế nào nhỉ, anh sang trọng đến mức từng sợi tóc đều không giống người bên ngoài, lúc này người đàn ông chậm rãi hút thuốc, nhìn anh ta với đôi mắt đen sâu thẳm.
Người đàn ông trẻ tuổi thậm chí còn không dám mời anh vào.
Vì so với người đàn ông trước mặt, phòng của anh ta cũng quá nhỏ bé rồi.
Nhưng người đàn ông sang trọng lại bước vào phòng.
Hoắc Minh liếc nhìn tờ giấy kia một chút, ở bên trên có số điện thoại của Đinh Trang, anh nhẹ nhàng cầm lên và nhạt nhẽo nói: “Vừa rồi có người đến tìm anh sao? Đưa tiền để anh làm việc sao?”
Anh mỉm cười: “Anh không đồng ý sao?”
Người trẻ tuổi không dám lên tiếng.
Hoắc Minh lấy ra một tấm séc mệnh giá tám trăm vạn: “Số tiền này đủ cho anh mua một nhà trọ ốn áp ở thành phố B! Yêu cầu của tôi là cậu gọi điện thoại đồng ý cô ta!”
Người trẻ tuối giật nảy mình.
Tám trăm vạn có sức quyến rũ rất lớn, nhưng anh ta không thể trái lòng mình.
Hoắc Minh mỉm cười: “Tôi không muốn để anh hại người! Người đánh đàn dương cầm ấy chính là bạn gái của tòi, tôi rất yêu cô ấy!… Đến lúc đó cô ấy sẽ không xuất hiện trên sân khấu.”
Người trẻ tuối cực kỳ nghi ngờ.
Nhưng khi nhắc đến cô gái, đôi mắt của người đàn ông trước mắt chất chứa tình yêu.
Rất đáng tin.
Anh ta do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận
lấy, lại không chắc chắn hỏi: “Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
Người đàn ông trẻ tuổi gọi điện thoại cho Đinh Tranh.
Anh ta lắp bắp nói: “Chuyện cô đã nói, tôi sẽ làm! Cô thật sự đồng ý cho tôi 10 vạn sao?”
ở bên kia điện thoại, Đinh Tranh cười lạnh.
Cô ta biết ngay, một người đàn ông nghèo kiết xác như vậy sao có thể chổng lại được sự dụ hoặc của đồng tiền?
Rất nhanh sau đó cô ta đã quay lại chỗ ấy.
Bàn bạc xong xuôi.
Đinh Tranh vẫn không yên tâm, muốn làm một lần với người đàn ông trẻ tuổi.
Nhưng người kia lại nắm chặt áo sơ mi, mặt đỏ đến tận mang tai: “Cô đừng có làm bậy, tôi phải giữ lại cho vợ tôi?”
Đinh Tranh thấy mất hứng.
Đêm khuya, cô ta giẫm cao gót bước ra từ căn phòng trọ tối tăm, đi lên một chiếc taxi.
Chờ sau khi xe đã đi xa, một bóng người thon dài đi ra từ phía sau cây.
Chính là Hoắc Minh.
Anh chăm chú nhìn hướng xe rời đi, khuôn măt bị một tầnq sươnq lạnh che phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK