Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ôn Noãn ôm ngực, nôn khan mấy lần.
Hoâc Minh vừa pha sữa xong, nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới, căng thắng hỏi: “Em bị sao thế?”
Sác mặt Ôn Noãn hơi xanh xao.
Thực ra trong lòng cỏ cũng đoán được vài phần, nhẹ nhàng lâc đầu với anh: “Không sao đâu! Em chỉ cảm thấy có chút buồn nôn thòi!”
Hoắc Minh đỡ cô ngồi sang một bên.
Anh ngồi xổm trước mặt cò, nhẹ nhàng vò về cô, dịu dàng nói: “Từ giờ trở đi em đừng làm việc nhà nữa, để người giúp việc làm, bâng không thì đế anh hầu hạ em!”
Giờ phút này, anh đã ngang hàng với cô.
Ôn Noãn nhìn gương mặt anh tuấn của anh, hơi động lòng, Hoâc Minh chịu nghiêm túc an yên, thực sự là một người chồng tốt.
Cò chạm nhẹ vào mặt anh, nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn sinh thêm một đứa con sao? Hoắc Minh… Có lẽ sang nám Hoắc Tây sẽ có một em trai hoặc em gái!”
Hoâc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn nấm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng của cò: “Vui mừng đến
ngốc rồi à?”
Họ làm thường xuyên như vậy, việc có con không phải là chuyện bình thường sao?
Một lúc lâu sau, Hoâc Minh mới tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng còn phẳng lì đó, vì vừa mới mang thai nên tất nhién không thế cám nhận được gì, nhưng anh chí muốn chạm vào, cảm nhận sự tồn tại của đứa bé.
Sau đó, anh quỳ một chân xuống dựa sát vào cô.
Trong lòng ôn Noãn mềm nhũn, không có người phụ nữ nào lại không thích một người đàn ông gán gũi với mình, anh không nói gì nhưng cò có thế cám nhận được anh rất vui mừng.
“Hoâc Minh, mau vớt mì ra, nếu không sẽ mềm hết!”
Hoâc Minh vấn không nỡ rời xa.
Ngón tay thon dài của ón Noãn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nếu em thật sự có thai rồi thì đừng bỏ lơ Hoâc Tây nhé!”
Hoâc Minh bật cười.
Anh nói: “Sao có thế thế chứ? Anh sẽ phục vụ cả ba mẹ con em!” Nói xong, anh bế ón Noãn lên, đặt cỏ lên ghế sô pha trong phòng khách lớn.
Sau khi đặt cỏ xuống, đòi mắt đen cúa anh háo hức nhìn chầm chầm vào bụng cô.
Ôn Noãn vô tay hân nói: “Đi vớt mì đi, còn nữa hâm nóng sữa cho Hoâc Tây!”
Hoâc Minh nghiêng người hòn cò: “ôn Noãn, cảm ơn em!”
Anh vào bếp làm xong mọi thứ thì xe của Hoắc Minh Châu tới.
Hoâc Minh Châu đã khóc rất nhiều…
Hoâc Minh lâc bình sữa: “Lại bị lão già kia ức hiếp à?”
Ôn Noãn không thế nghe tiếp được nữa, thúc giục nói: “Hẳn Hoác Tây cũng sáp ngủ mất rồi, sao anh còn chưa mang sữa lên?”
Đỏi mắt Hoâc Minh sâu thẳm, ít nhiều cũng mang ý gì đó.
Sau đó không nói thêm gì nữa, anh từ từ đi lên tầng hai và mang cả đứa bé lên theo.
Hoâc Minh Châu phàn nàn một hồi, sau đó cỏ ấy không nhịn được ngồi xuống bàn, ăn mì, vừa ăn vừa sụt sịt mũi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt nhó nhân cúa cô ấy tỏa sáng như hạt ngọc trai, lĩíô hòi chảy ra trên chóp mũi.
Ôn Noãn cỏ thế hiếu được vì sao cậu cúa cò không thế buông tay.
Người ở địa vị như ông ấy suốt ngày
sống trong toan tính, nếu có Minh Châu ớ bén cạnh thì chắc hắn sẽ thấy rất thoải mái dề chịu!
“Ăn chậm thỏi!”
ón Noãn nhỏ hơn Hoắc Minh Châu hai tuổi nhưng khi nhìn Minh Châu như đang nhìn một đứa trẻ.
Hoầc Minh Châu một hơi ăn hết tô mì!
Cô ấy rất ý lại vào ón Noãn, mặc dù ôn Noãn và Lục Khiêm là người cùng một nhà nhưng cỏ ấy vân không kiềm chế được.
Sau khi Hoâc Minh dỗ Hoắc Tây xong, anh đi xuống lầu, nhìn thấy em gái mình đang nàm trên đùi õn Noãn, anh đi tới gõ vào đâu cô ấy: “Đừng nâm trên đùi chị dâu!”
Ôn Noãn không nhịn được nói: “Không sao cả!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thắm, cò không dám nói gì nữa.
Hoâc Minh xách em gái lên ngồi đàng hoàng, ôm bình sữa ngòi đối diện cò ấy, nghiêm nghị nói: “Nếu em không buông bỏ được thì hãy ở bên nhau, nếu không cam tâm thì hãy nghe theo ý của bố mẹ, kiếm một đối tượng không tệ nào đó trong buổi xem mắt rồi hẹn hò yêu đương!”
Hoâc Minh Châu rũ mất xuống, im lặng.
Hoâc Minh tiếp tục nói: “Hẹn họ cũng
không phạm pháp! Hay là em sợ mình yêu đương hẹn hò sẽ khiến òng ấy không thích, không cần em nữa?”
“Không có!” Hoắc Minh Châu lập tức phủ nhặn.
“Tốt nhất là không phải! Nếu không thì quá mất mặt rồi!” Hoắc Minh hừ lạnh nói.
Anh vào bếp rửa bình sữa. Anh cẩn thận chà sạch bình sữa cúa Hoắc Tây rồi cho vào tủ khử trùng đế khử trùng.
Hoâc Minh Châu nhìn đến mở to cá mắt…
Buổi tối khi ngủ, ôn Noãn trở mình trần trọc.
Hoắc Minh nghiêng người, nhỏ giọng hỏi cô: “Không ngủ được à?”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Anh biết cô đang lo lắng cho Minh Châu, nên khẽ thớ dài: “ôn Noãn, em đừng chiều con bé quá! Con bé đã lớn rồi, phải có thể tự lo liệu được chuyện của mình, chứ không phải đế người anh trai chị dâu như chúng ta quyết định mọi việc được! Em luôn chiều con bé như thế thì khi nào con bé mới lớn nối?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói đúng.
Cò nhẹ nhàng rúc vào trong lòng anh,
cám nhận hơi ấm từ cơ thế anh, trầm giọng nói: “Ngày mai anh đi cùng với em đến bệnh viện, sau khi kiếm tra xong em mới cảm thấy yên tâm!”
Hoắc Minh cúi đ’âu hòn cò.
Anh đã nhờ thư ký Trương sâp xếp thời gian, ngày mai anh sẽ dành cả ngày ớ bén cò.
Sáng sớm họ đã đưa Tiểu Hoâc Tây đến nhà trẻ.
Lúc lên xe, Hoắc Minh rất ân cần đỡ ôn Noãn lên xe. Tiếu Hoâc Tây ngồi ở ghế trẻ em, mở to mắt.
Ôn Noãn ngồi xuống.
Ánh mât của cò bé rơi vào bụng cò, nhẹ giọng hỏi: “Có phải mẹ lại có em bé rỏi không?”
Ôn Noãn giật mình.
Hoâc Minh that dây an toàn cho đứa nhỏ, cười nói: “Không phải do anh nói đâu! Con bé rất thông minh!”
Người làm bố luôn thấy tự hào!
Ôn Noãn cũng không giấu diếm, cò hôn Hoâc Tây, dịu dàng nói: “Đợi sau khi kiếm tra xong mới biết được!”
Hoâc Tây không ghen tị.
Cô bé thích em trai hoặc em gái, trong nhà có thèm đồ chơi mới, cò bé muốn mời
Trương Sùng Quang đến nhà cùng chơi.
Sau khi đưa Hoâc Tây đi học xong.
Hoâc Minh đưa òn Noãn đến bệnh viện, thư ký Trương đã liên hệ với bác sĩ.
Không bao lâu thì nhận được kết quá.
Mang thai nám tuần.
Trên dãy ghế hành lang bệnh viện, ôn Noãn cầm tờ kết quả siêu âm bụng, nhìn rất lâu.
Hoắc Minh đứng bèn cạnh, anh lập tức gọi điện cho Hoấc Chấn Đòng, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, giọng nói của Hoâc Minh rất nhẹ nhàng: “Vàng, lát nữa con sẽ đưa cò ấy về!*
Sau khi cúp điện thoại, anh cúi xuống nhìn cò.
òn Noãn cũng vậy.
Giọng Hoăc Minh khàn khàn: “ôn Noãn, chúng ta lại sâp có con rồi!”
Trong lòng anh dịu dàng, không kiềm lòng được nhẹ nhàng ôm cò, đế cò dựa vào bụng mình, không ngừng vuốt ve mái tóc màu trà mềm mại của cô… Anh chưa bao giờ biết mình lại khao khát một đứa con đến vậy.
Ôm cò một lúc lâu, anh khẽ vuốt mặt cò: “Ôn Noãn, chúng ta kết hòn nhé?”
Cò khẽ dạ, giọng nói mang theo âm mũi
khàn khàn: “Nhưng Hoắc Minh, anh vân chưa cầu hôn… Anh cũng chưa chuấn bị nhần cưới nữa!”
Trong lòng anh mềm nhũn đi, vò cùng dịu dàng: “Hai đứa nhỏ, chắng phải còn đáng tin cậy hơn một chiếc nhẫn sao?”
Ôn Noãn không nhịn được đấm anh một cái.
Lúc này, câ hai đều không khỏi nghĩ đến chiếc nhân cưới cúa cuộc hòn nhân đâu tiên, nó đã được Hoầc Minh chôn vùi trong phân mộ tổ tiên của nhà họ Hoắc, như một vật tưởng niệm… Tưởng nhớ tình yêu đã mất của họ.
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “ôn Noãn, lúc đó khi đế em rời xa anh, anh thật sự không có chút tự tin nào!”
Vào thời điếm đỏ, có quá nhiều điều không châc chần.
Liệu Hoàc Tây cỏ thê sóng sót không.
Liệu cỏ… Có quên anh không.
Hoắc Minh không khỏi òm chặt cò, anh vốn dĩ không phải là người dễ xúc động, nhưng giờ phút này anh cảm thấy rất biết ơn… Biết ơn tất cả những người đã đưa ôn Noãn đến với anh.
Một tiếng đồng hồ sau, anh đưa ôn Noãn trở về nhà họ Hoầc.
Cá nhà họ Hoắc đều biết được tin vui này, trong nhà đều tràn ngập niềm vui.
Hoâc Chấn Đóng vốn đang nhàn nhã hút thuốc, nhưng vừa nhìn thấy ôn Noãn, lập tức dập tầt điếu thuốc, đứng dậy nghênh đón: “Mẹ của con đang thắp hương, bà già này thật sự càng già càng mê tín mà! Nhưng mà thật sự rất linh, mổi ngày đều tháp hương, cuối cùng cũng cầu được đứa bé!”
Óng xoa xoa tay, nhìn bụng của ôn Noãn.
Hoắc Minh đỡ ôn Noãn ngồi xuống: “Mới có năm tuần, vần còn sớm!”
Đích thân Hoãc Chấn Đòng rót một ly nước đun sôi rồi đặt trước mặt ôn Noãn, quan tâm hỏi han vài câu.
Hoâc Minh nghiêng đâu cười với ón Noãn, nói: “Đứa bé này có mặt mũi lớn thật! Anh đã lớn đến từng tuối này, cũng chưa được đối xử như vậy!”
Hoắc Chấn Đỏng cười mắng: “Bố đây là thương ón Noãn! Liên quan gì đứa bé chứ!”
Ông cười rồi thu lại ý cười: “Có thêm đứa con có lẽ sẽ khiến bệnh tình của Hoắc Tây tốt hơn!”
Chủ đề này hơi nặng nề.
Hoắc Minh nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “G‘ân đây Hoâc Táy đã khá hơn
nhiều, có lẽ là vì môi ngày đều cỏ ôn Noãn ở bên cạnh, không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn *
Hoầc Chấn Đông gật đầu cảm thấy an ủi.
Mọi người đang nói chuyện, thì bà Hoầc đi từ phòng thờ cúng ra, dĩ nhiên cũng rất vui mừng.
Hoắc Chấn Đòng nói với vợ: “Tòi nghĩ chúng ta nên làm lề kết hỏn càng sớm càng tốt! L‘ân trước bọn họ giận lẩy không làm đàng hoàng, dù sao cũng là điều đáng tiếc! Giờ Ôn Noãn đang mang thai… Bà và Minh Châu nên chú ý chãm sóc kỹ hơn, cũng đế Minh Châu học hỏi thêm.”
Bà Hoầc tất nhiên đồng ý.
Bà ấy luôn yêu quý ỏn Noãn, cũng muốn nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới thật đẹp và kết hôn với Hoấc Minh.
Hoắc Chấn Đỏng đã hoàn thành được một nửa tâm nguyện, nên nói đùa: “À mà… Vị sư thầy mà trước đó bà mời cũng chuẩn lắm đấy, nói rằng một nửa kia của Hoâc Minh là Tuổi Mèo, quả đúng là vậy thật! Hay là hòm nào nào bà dân bọn tré đi cúng bái, rồi sẳn xem cho Minh Châu luôn!”
Bà Hoãc cũng có ý định này.
Lân trước bà ấy đã đến đó câu nguyện,
bây giờ tâm nguyện đã được thực hiện, tất nhiên phải đi trả lề.
Gần đây thời tiết mùa thu mát mẻ, quả là thời điếm tốt.
Bà Hoắc chọn được một ngày lành tháng tốt, dẩn theo bọn trẻ lên chùa để trả lễ, vị sư thây đó tên thầy Thanh Thủy, không tùy tiện gặp người khác, tuy nhiên bà Hoâc đã cúng hương hỏa rất nhiều, nên thân phận địa vị dĩ nhiên có khác.
Trong căn phòng thiền đơn sơ, bà Hoấc thành kính dâng hương, cảm ơn hết l’ân này đến lần khác.
Vị sư thầy Thanh Thủy mời bọn họ ngồi xuống, tự mình pha lớp trà đầu tiên được hái trên núi, hương vị rất sảng khoái.
Bà Hoâc mím cười nói chuyện với ỏng ấy.
Sau một vài lời vòng vo đã nói đến Hoâc Minh Châu.
Thầy Thanh Thủy là một Phật tử nhưng lại biết rất rõ mọi chuyện trên đời này.
Sau khi hỏi về tử vi, ông ấy nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng như tuyết, mỉm cười nói: “Người có duyên là Tuổi Mùi!”
Tuổi Mùi?
Bà Hoâc nhanh chóng nghĩ đến các đối tượng giáo viên đại học gần đây, dường như
đều khỏng phái tuổi Mùi, bà ấy cỏ phân thất vọng.
Lúc này ồn Noãn khẽ nói: “Cậu cúa con tuổi Mùi!”
Bà Hoắc:…
Thầy Thanh Thủy cười nói: “Người có duyên sẽ không bao giờ chia xa!”
Châc là bởi vì Ôn Noãn lên tiếng nói, nên ông ấy chăm chú nhìn hon, nhưng nhìn được một lúc thì ông ấy có chút kinh ngạc… Sau đó nhìn về phía người đàn õng anh tuấn bên cạnh, giữa hàng lòng mày mơ hồ có một cổ sát khí đã tích tụ nhiều năm!
Thầy Thanh Thúy kinh ngạc tái mặt.
Ông ấy chỉ vào Hoâc Minh: “Lúc trước thí chú đã tích tụ quá nhiêu nòi oán hận! E là tình thân mỏng manh!”
Vừa thốt ra những lời này, cả nhà họ Hoác đều sửng sốt.
Sâc mặt bà Hoác hiện lèn vê buôn bã và lo làng, ngay cả sàc mặt của ón Noãn cũng khẽ đối…
Yết hầu của Hoâc Minh chuyến động.
Anh kiềm chế sự xúc động trong giây lát rồi thấp giọng nói: “Tỏi càng tin rang ý chí con người có thế thâng được số phận của mình!”
Vị sư thầy chắp hai tay lại: “Thí chủ có

cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiếm đến người xung quanh, sau này thí chủ sẽ luân hồi trong thế gian một lần nữa, chỉ khi giữ được mây tạnh nhìn thấy tràng sáng thì mới thực sự viên mãn!”
Ông ấy đột nhiên nâm lấy tay ôn Noãn, viết một chữ vào lòng bàn tay cô.
Giữ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK