Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu Hoắc Tây bị băng bó, khó chịu nhắm mắt lại.
Trương Sùng Quang sửng sổt một chút.
Cậu không phải cổ ý, cậu chỉ không muốn Hoắc Tây rời đi, cậu có rất nhiều điều muốn giải thích với cô, vừa rồi cậu cũng không phải thật sự muốn đánh cô.
Nhưng trong lòng cậu biết rằng, có giải thích nhiều cũng vô dụng.
Cậu chỉ vì Hoắc Tây nói đến Thấm Thanh Liên mà đánh cô một bạt tai.
Đây là sự thật.
Trương Sùng Quang ôm đầu cô, muốn kiểm tra cho cô: “Để anh xem xem.”
Hoắc Tây dùng sức đấy cậu ra.
Cô giương mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
Trương Sùng Quang đau đớn vô cùng, tiếng nói khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: “Những cái khác về nói sau, Hoắc Tây, anh đưa em đến bệnh viện trước.”
“Chúng ta còn có chuyện khác để nói?”
Hoắc Tây thản nhiên cười lạnh, cô đứng dậy từ từ, vòng qua cậu đi ra cửa.
Khi cô đi ngang qua, Trương Sùng Quang muốn giữ cô lại, nhưng Hoắc Táy hất cậu ra, cô bước đi rất nhanh nhưng đến cửa thì ngã xuống.
“Hoắc Tây!”
“Hoắc Tây!”
Đêm khuya, ở bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, Hoắc Tây bị chấn động não nhẹ, cần nằm viện một đêm đế quan sát.
Trương Sùng Quang nộp phí xong thì trở về phòng bệnh.
Hoắc Tây đã tỉnh, cô tựa vào đầu giường, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Có đói bụng không, đế tôi đi mua chút đồ ăn?”
Cô không nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Cậu trở về đi! Tôi sẽ gọi trợ lý đến giúp tôi.”
Trương Sùng Quang yên lặng rời đi.
Nhưng nửa tiếng sau, cậu trở lại với một phần lòng mà cô thích ăn nhất của tiệm kia làm.
“Vần nên ăn một chút đi!”
Trương Sùng Quang bày phần lòng ra, đưa cho Hoắc Táy: “Không có sức thì để anh đút em!”
Hoắc Tây giơ tay lên.
Đồ ăn rơi vãi, trên mặt đất là một mớ hổn
loạn.
Ngữ điệu của Hoắc Tây không có gì thay đổi: “Cậu đi đi! Tôi không muốn thấy mặt cậu! Hai tỷ kia của của cậu trong vòng một tuần tôi sẽ trả lại! Trương Sùng Quang, cậu không nợ tôi cái gì, cậu cứ làm những gì cậu muốn đi! về sau chuyện tình cảm gì đó của chúng ta cũng sẽ khống dính líu gì nữa.”
Hầu kết Trương Sùng Quang khẽ nhúc nhích.
Cậu lại nói: “Khi nào đói bụng thì nói với anh…anh sẽ đi mua!”
Cậu kiên nhẫn dọn dẹp sạch sẽ đồ trên mặt đất, sau đó đổ nước cho Hoắc Tây, Hoắc Tây đuối cậu không được, cô cũng thật sự không thoải mái, thế nên dứt khoát nằm xuống không đế tâm đến cậu.
Sáng mai, cô không bao giờ…gặp lại người này nữa.
Sáng mai, họ sẽ không gặp mặt nhau nữa.
Nhưng mà, sao không đau cho được?
Mặt của cô vẫn còn đau, một cái tát trong cơn giận dữ của người đàn ông đủ để lưu lại dấu năm ngón tay trên mặt cô, Hoắc Tây lớn như vậy
rồi nhưng chưa từng có người dám đánh cô như vậy!
Cô cũng không hề nghĩ rằng, người đánh cô lại là Trương Sùng Quang, mà lý do là vì người khác.
Cậu có còn là Trương Sùng Quang Không?
Là cái người mà cô đã mang về nhà, là Trương Sùng Quang đã cùng nhau lớn lên với cô?
Nếu vậy, cậu ấy sao lại thích người khác.
Nếu vậy, tại sao cậu ấy lại đánh cô?
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhấm mắt: Một giấc mộng đã gần hai mươi năm, Hoắc Tây, nên tỉnh lại rồi!
Bọn họ giằng co với nhau, một đêm hầu như không ngủ, sáng sớm Hoắc Tây ngồi trên giường gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cô đến đây tính tiền xuất viện cho mình.
Chờ cô cúp điện thoại, Trương Sùng Quang nhìn cô thật sâu.
Cậu nói nhỏ: “Hoắc Tây, nh với cô ta không phải như em nghĩ đâu! Anh với cô ta chỉ hẹn hò ba tháng, sau đó không hợp thì chia tay, sau đó cô ta gả cho Lâm Tòng, bây giờ chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường.”
Hoắc Tây vốn dĩ không muốn nghe giải thích.
Cô mặc thêm quần áo rồi đứng lên, đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, ngơ ngấn nhìn một lát rồi nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, tôi đưa tất cả sự bao dung cho cậu, nhưng mà cậu lại trả lại cho tôi sự ghê tởm.”
“Cậu với Thấm Thanh Liên có trong sạch hay không, thật ra không quan trọng.”
“Quan trọng là…, cậu đặt ảnh chụp của cô ta trên bàn làm việc, quan trọng là…Cậu vì cô ta mà tức giận rồi đánh tôi một bạt tai, cậu còn giải thích cái gì nữa? Hoắc Tây tôi thấp kém như vậy sao, là vì không ai muốn tôi sao?”
Hoắc Tây nói xong thì đỡ trán.
Đầu cô vẫn có chút choáng váng.
Trương Sùng Quang chậm rãi đi đến phía sau cô, cậu nắm lấy đầu vai cô, vùi đầu vào bả vai cô: “Hoắc Tây, tha thứ cho anh lần này! Anh không thể không có em.”
Cậu lăn lộn ở bên ngoài tám rồi mới biết được thứ mình muốn là gì.
Cậu không biết vì sao, lúc Hoắc Tây nói những điều khó nghe, đầu óc cậu nóng lên…Cậu không có cách nào để bào chữa cho hành động của mình, cậu chỉ có thể cầu xin cô tha thứ.
Hoắc Tây nhẹ nhàng đấy cậu ra.
Cô với cậu, đã không còn lời nào để nói.
Đúng lúc này trợ lý bước vào, đang muốn nói chuyện, thấy không khí như vậy nên có chút không được tự nhiên.
Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Làm thủ tục xuất viện cho tỏi!”
Trợ lý nhìn thấy mặt cô, chần chờ hỏi: “Luật sư Hoắc…Mặt của cô?”
Hoắc Tây bình tính nói: “Bị chó cắn!”
Cô nói xong, cầm túi của mình lên, đi thẳng ra cửa.
“Hoắc Tây!”
Trương Sùng Quang ở phía sau gọi cô lại, âm thanh của cậu trầm như nước: “Giữa chúng ta…”
Cậu còn chưa nói xong, Hoắc Tây đã gắt lên ngắt lời cậu: “Tôi không cần cậu nữa!”
Cô đi rồi.
Cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại…
Trương Sùng Quang đứng tại chỗ, bỗng nhiên cảm giác được cơn đau của ánh mặt trời chói mắt, lúc này trợ lý nhỏ giọng hỏi một câu: “Tống Giám đổc Trương, cậu với luật sư Hoắc đã có chuyện gì vậy? Mặt của cô ấy…”
“Là tôi đánh! Cô ấy không cần tôi nữa!”
Dáng vẻ nói chuyện thất hồn lạc phách của Trương Sùng Quang là thứ mà cô ấy chưa từng
thấy qua.
Trợ lý ngây người.
Hoắc Tây xuất viện, cô không đến văn phòng mà trực tiếp trở về căn hộ của mình.
Cô cần một giấc ngủ thật ngon.
Ngủ rồi thì sẽ không suy nghĩ và cũng sẽ không hận Trương Sùng Quang.
Buối chiều, cô thức dậy, muốn nấu chút gì đó ăn. Nhưng trong nhà khắp nơi đều là dấu vết còn sót lại của Trương Sùng Quang, cô dứt khoát đóng cửa tủ lạnh rồi gọi phần thức ăn bên ngoài, sau đó cô bắt đầu lấy đồ của cậu ra, lúc trước cậu xách tới bốn cái rương lớn, lúc này cô nhét tất cả quần áo và phụ kiện đắt tiền vào, rồi thẳng tay ném trong phòng khách.
Cô nghĩ, Trương Sùng Quang sẽ tới lấy.
Quả nhiên, lúc chạng vạng cậu đã tới, lúc vào cửa còn cầm chìa khóa của cô.
Hoắc Tây mặc một bộ áo ngủ màu đen tơ tằm, trong tay cầm một ly rượu đỏ, đá vào dưới chân hành lý: “Chìa khóa thì để lại còn đồ thì anh hãy lấy đi.”
Trương Sùng Quang chậm rãi cởi áo khoác: “Anh nấu cơm cho em!”
Cậu đi về phía nhà bếp.
Ly rượu trong tay Hoắc Tây đập vào gáy cậu, chất lỏng rượu vang đỏ tràn khắp sàn.
Hoắc Tây đi tới cửa, chỉ ra bên ngoài: “Tôi bảo anh đi, không nghe thấy à? Trương Sùng Quang tôi đã nói là tôi không cần anh nữa, anh mau cút ra khỏi nhà của tôi và cút khỏi thế giới của tôi!”
Trương Sùng Quang xoay người, trong mắt tràn đầy mãnh liệt.
Cậu hỏi cô phải làm thế nào mới có thế nguôi giận.
Hoắc Tây rũ mắt: “Năm đó là anh bỏ tòi, không cần tôi, cho dù có phải ở với bất kì một ai đi chăng nữa, cũng sẽ không làm cho tôi ghê tởm như bây giờ! Cút đi, tôi không muốn gặp anh.”
Trương Sùng Quang rút hai tờ khăn giấy, lau sạch áo sơ mi.
Cậu nhìn Hoắc Tây: “Nếu anh cầu xin em thì thế nào?”
Hoắc Tây mỉm cười yếu ớt: “Anh xem tôi là người dễ mềm lòng thế sao?”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm: “Vậy nếu có người khiến em mềm lòng thì sao?”
Hoắc Tây chế nhạo: “Vậy anh có thế thử xem!”
Trương Sùng Quang chậm rãi đi tới trước
mặt của cô, Hoắc Tây không tránh đi, cậu lại nâng đầu của cô rồi hôn cô thật sâu, Hoắc Tây ngây người một chút, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cậu lại kiên quyết đến đáng sợ…
Nụ hôn này kéo dài khoảng 10 giây.
Môi Trương Sùng Quang dính máu.
Hoắc Tây tát cậu một bạt tai: “Cút!”
Cô ném tất cả đồ đạc của cậu ra ngoài, không chừa lại một thứ.
Khi đóng cửa lại, Hoắc Tây dựa vào tấm cửa.
Cơ thế cô từ từ xụi lơ xuống đất, cô ôm chặt cơ thể mình bằng cả cánh tay, vùi cả khuôn mặt vào… Rất lâu, rất lâu…
Hoắc Tây đã trở lại cuộc sổng cũ.
Ngoại trừ công việc, thỉnh thoảng đi uổng một ly, lúc trở lại nhà cũ cô đã gặp qua Trương Sùng Quang một hai lần, nhưng cũng là nhận nhầm người rồi đi qua.
Một tuần sau, cô đã huy động được 2 tỷ.
Cô bảo trợ lý của mình tự đi một chuyến, đưa chi phiếu cho Trương Sùng Quang.
Ngày đó, Trương Sùng Quang nhìn tờ chi phiếu mà ngẩn người cả buổi chiều.
Trong lòng cậu rõ ràng, đời này cậu chỉ yêu duy nhất mỗi Hoắc Tây mà thôi.
Cậu đã ở Mỹ một thời gian, nên cậu cảm thấy một đoạn thời gian ngắn ở bên Thấm Thanh Liên cũng chẳng có gì to tát. Mãi cho đến khi Hoắc Tây hỏi về chuyện khung ảnh thì cậu mới biết rằng cô không thế chấp nhận nó.
Bản năng của người đàn ông khiến cậu muốn che giấu nó.
Tuy nhiên, Thấm Thanh Liên tình cờ đến căn hộ của cậu và Hoắc Tây đã biết chuyện.
Khi cậu chuấn bị tan ca, chuẩn bị rời đi thì điện thoại di động của cậu lại reo lên.
Là Hoắc Minh.
Trương Sùng Quang nhận máy: “Chú Hoắc!”
Giọng của Hoắc Minh hơi căng thẳng: “Sùng Quang, cháu trở về một chuyến.”
Trương Sùng Quang nhìn tờ chi phiếu trên tay, đoán được nguyên nhân, cậu gật đầu: “Vâng, cháu sẽ lập tức trở về.”
Nửa giờ sau, xe của Trương Sùng Quang dừng trước cửa biệt thự.
Trong nhà yên tĩnh, một người hầu cũng không nhìn thây. Hoắc Minh ngồi ở sảnh lớn, rõ ràng là đang chờ cậu.
Trương Sùng Quang đi vào, cung kính gọi chú Hoắc.
Hoắc Minh ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn
cậu.
“Sùng Quang, chờ cháu lớn lên, chú đã thảo luận với dì Ôn của cháu, giờ cũng là lúc nên đế cháu độc lập. Doãn Tư, nó kế thừa Hoắc Thị, con bé Hoắc Tây vào Anh Kiệt, Hoắc Kiều có dì ôn của cháu sắp xếp, về phần cháu, chú muốn giao Tây Á cho cháu, từ nay về sau cháu cũng coi như độc lập nhà cửa.”
Trương Sùng Quang hơi ngơ ngấn.
Đưa Tây Á cho cậu, độc lập nhà cửa – –
Nghe có vẻ như là kế thừa gia nghiệp, nhưng thật ra là chú Hoắc không cần cậu nữa.
Trong lòng Trương Sùng Quang thật ra rất rõ ràng, nguyên nhân là Hoắc Tây, chuyện giữa bọn họ chú Hoắc đã biết, không phải Hoắc Tây nói, nhưng Hoắc Minh luôn có cách để biết.
Trương Sùng Quang không muốn rời đi.
Cậu cũng không muốn Tây Á, rời khỏi nhà họ Hoắc thì cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì chứ?
Cậu thấp giọng cầu xin: “Chú Hoắc, cháu không muốn rời khỏi nhà!”
Cậu lớn lên ở nhà họ Hoắc, biết quy củ của nhà họ Hoắc.
Túi xách để một bên, áo khoác cởi ra, rồi quỳ
trong phòng sách.
Hoắc Minh chế nhạo: “Quỳ xuống làm gì vậy! Chẳng phải đánh em gái mình rất giỏi sao? Sùng Quang, bất luận ra sao, cho dù Hoắc Tây không phải là người cháu thích thì cũng luôn là em gái của cháu mà, chú có thể nói rằng chú và dì ôn của cháu cộng lại cũng không tốt bằng con bé đối xử tốt với cháu, nhưng cháu thì sao, cho nó một bạt tai còn khiến não của nó chịu chấn động! Ai trong gia đình này dám chạm một ngón tay vào con bé hả? cháu đã từng thấy chuyện đó chưa?”
Trương Sùng Quang bắt đầu cởi áo sơ mi, trong chốc lát, thân trên đã để trần.
Hoắc Minh cũng không khách khí, rút thắt lưng ra, bắt đầu sử dụng gia pháp*.
*Phép tắc trong nhà (Tinh (phong kiến).
Đàn ông hai nhà Hoắc Lục không đánh phụ nữ của mình.
Hoắc Minh cũng không chỉ đau lòng Hoắc Tây, mà còn là dạy dỗ Sùng Quang, ông đánh không chút nương tay, trong chốc lát sau lưng Trương Sùng Quang đã bị đánh đến mức da tróc thịt bong, chảy rất nhiều máu.
Đau quá…
Nhưng Trương Sùng Quang không kêu tiếng nào, cậu đều chịu đựng.
Mãi cho đến khi Hoắc Minh đánh mệt, ông mới mắng: “Thằng nhãi con! Từ trước đến nay chú không nỡ đánh cháu, nhưng hôm nay không đánh cháu một trận thật sự khó mà nguôi giận!”
Trương Sùng Quang thấp giọng nói không xin lỗi.
Hoắc Minh ném thắt lưng!
Ông nhìn người đang quỳ, nhìn đứa nhỏ do một tay mình nuôi lớn, trong lòng đau đến tột cùng.
Ông hạ quyết tâm: “Sùng Quang, nếu như cháu muốn ở lại trong nhà, vậy thì hãy đoạn tuyệt với Hoắc Tây!”
“Chú Hoắc!”
Trương Sùng Quang cắn răng: “Cháu yêu Hoắc Tây, cháu không muốn cắt đứt với cô ấy!
“Cháu chỉ có thế chọn giữa việc là con trai chú hay là chồng của Hoắc Tây mà thôi. Sùng Quang, cháu là người thông minh, cháu nên biết nên chọn như thế nào để an toàn, nếu cháu lựa chọn Hoắc Tây thì con bé cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận cháu.”
Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn người đàn ông này.
Cậu chưa bao giờ cầu xin Hoắc Minh cái gì, nhưng mà hôm nay cậu muốn cầu ông…
Hoắc Minh cũng không mềm lòng.
Trương Sùng Quang mang theo vết thương, quỳ trong phòng sách suốt một đêm nhưng Hoắc Minh vần không thay đổi quyết định.
Sáng sớm Trương Sùng Quang rời đi.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng dính máu khắp lưng, cậu bước thẳng ra khỏi biệt thự nhà họ Hoắc.
Ôn Noãn gọi cậu: “Sùng Quang!”
Trương Sùng Quang quay đầu lại, cậu nhìn Ôn Noãn, nhìn người phụ nữ đã sưởi ấm mình.
Cậu biết rằng miễn là cậu từ bỏ Hoắc Tây thì cậu vẫn có thế ở trong gia đình này.
vẫn có thế có chú Hoắc, dì ôn, cũng như các em trai và chị gái.
Tuy nhiên, cậu không còn đủ tư cách để có Hoắc Táy nữa, lời hứa của một người đàn ông quan trọng như vậy mà, cậu không muốn từ bỏ Hoắc Tây.
Cậu đã từ bỏ cô tám năm, cậu không muốn lại từ bỏ cô nữa, lúc này đây dù là từ bỏ toàn thế giới cậu cũng không muốn từ bỏ Hoắc Tây, có phải nếu cậu lại kiên trì một chút thì Hoắc Tây sẽ đế ý đến cậu, sẽ trở về… hay không.
Trương Sùng Quang cười nhạt, nói: “Dì ôn, cháu xin lỗi!”
Từ hôm nay trở đi, Trương Sùng Quang không trở về nhà họ Hoắc nữa.
Buổi tối, Hoắc Tây uống rượu trong quán bar.
Cô lớn lên vừa xinh đẹp lại có tiền, bên người luôn được nam nữ xinh đẹp vây quanh, còn đều là nhân vật có thế nâng lên mặt bàn.
Tối nay người theo đuổi cô là một người mới.
Trai trẻ tuổi hai mươi.
Sạch sẽ, nhìn cũng rất ngon miệng.
Tâm trạng Hoắc Tây đang không tốt, cô nằm trên quầy bar, mỉm cười: “Tôi cho cậu năm triệu, cậu hát cho tôi nghe một bài đêm nay có được không?”
Tất nhiên là được rồi!
Lúc Hoắc Tây rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạo báng.
Dùng tiền mua vui, thật là một chuyện gọn gàng linh hoạt nhỉ?
Cô dẫn người trở về, cô nằm sấp trên sồ pha, tiếu thịt tươi đàn guitar hát cho cô hơn nửa đêm, sau khi cô nghe đến mỏi mệt mới nằm sấp để cho người ta đi, người nọ lại muốn bên cô, nửa quỳ ở bên cạnh sô pha…
Hoắc Tây vỗ mặt cậu: “Vậy cậu lại đáy, tôi kế
chuyện xưa cho cậu nghe.”
Người đó ngay tắp lự dán vào cô.
Hoắc Tây nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé vào lúc tám tuổi đã nhặt về một con sói mắt trắng! Dáng vẻ sói mắt trắng rất đẹp… Cô đối với cậu ta rất tốt, nhưng mà cô chưa từng nghĩtới, sói nuôi lớn rồi thì sẽ rời đi, nó thuộc về thảo nguyên, sẽ không chịu treo cố trên một gổc cây cố thụ!”
Chàng trai trẻ, ngoan ngoãn lắng nghe.
Hoắc Tây nở nụ cười, khóe mắt chảy nước mắt.
Cô ngủ thiếp đi, đắp một tấm chăn nhỏ trên người…
Sáng sớm, cửa căn hộ mở ra.
Trương Sùng Quang đem theo bữa sáng đi vào, vừa bước vào đã thấy một chiếc áo khoác trên sô pha và hai người đang nằm.
Khuôn mặt của Hoắc Tây, dán vào một vòng tay trẻ trunq…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK