Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí như ngưng đọng lại.

Hoắc Doãn Tư hơi ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn xuống, anh ấy nhìn chằm chằm An Nhiên, đôi mắt như mang theo ngọn lửa nhỏ.

Nhưng cũng chỉ là một chớp mắt mà thôi!

Rất nhanh đã tan biến mất!

Hoắc Doãn Tư đứng thẳng người, người anh ấy cao dong dỏng, chỉ một động tác duỗi ra lại càng làm dáng anh ấy đẹp đẽ hơn.

Anh ấy nghiêng đầu, ngón giữa bóp tắt điếu thuốc, lạnh nhạt nói: “Sao cô lại đến đây? Không phải tôi đã nói tôi không muốn gặp cô sao? An Nhiên, dù cô có làm gì cũng thế thôi, có lúc gặp nhau thì sẽ có lúc chia tay, mọi người đều đã lớn cả rồi! Hơn nữa, tôi đã nói cô có yêu cầu gì thì có thể nói mà!”

Tàn thuốc bị nước thấm ướt.

Anh ấy quay đầu lại, khuôn mặt không tì vết không có chút tình cảm.

“Tôi đã nói rồi, trừ tôi ra, cô muốn gì cũng được.”

Anh ấy nói rất nhiều, nhưng An Nhiên chỉ nhìn anh ấy chằm chằm, nửa ngày sau cô ấy mới khán giọng nói: “Hoắc Doãn Tư, anh có người khác sao?”

Hoắc Doãn Tư sững sờ.

Anh ấy lập tức nhìn theo ánh mắt của cô ấy thấy vết son môi trên cổ áo sơ mi của mình.

Chắc là Lý Tư Khởi cố tình làm ra.

Anh ấy cười nhạt, cũng không thể ý lắm, thuận miệng nói: “Đây không phải chuyện cô nên quanh tâm! Nơi này cũng không phải nơi cô nên tới.”

Nói xong, anh ấy đi vào trong ghế lô.

Lúc đi ngang qua, An Nhiên dùng sức bắt được cánh tay anh ấy, cô ấy nói nhỏ: “Anh đừng đi với người khác mà.”

Một khoảng không im lặng.

Cô ấy ngẩng đầu lên, mắt ngập nước nói lại lần nữa: “Hoắc Doãn Tư, anh đừng yêu người khác.”

Hoắc Doãn Tư cười.

Anh ấy giật tay cô ấy ra, cười lạnh: “Cô dựa vào cái gì mà can thiệp vào chuyện tôi ở với ai! Cô có tư cách sao? Cô An sẽ không nghĩ là tôi tiện tay đưa cô vào bệnh viện thì cho là tôi vấn vương tình cũ, rồi tôi không có cô thì không được chứ! Không phải tôi đã nói với cô là dù con chó con mèo có lẽ tôi cũng sẽ động lòng thương sao!”

“Hoắc Doãn Tư, anh không như thế!”

“Không như thế? Cô dựa vào cái gì mà nghĩ là tôi không như thế? Chỉ dựa vào chuyện tình cảm buồn cười này của chúng ta sao? An Nhiên, lúc trước khi cô từ chối tôi, cô luôn nói chúng ta không cùng một thế giới, nhưng cô có hiểu rõ thế giới của tôi như thế nào không… Cô không biết mà dám nói vậy sao!”

Hoắc Doãn Tư bỗng bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô ấy.

Lòng bàn tay bóp đúng chỗ cô ấy truyền nước, rất đau.

Nhưng An Nhiên không kêu thành tiếng.

Cô ấy bị anh ấy kéo vào ghế lô của câu lạc bộ, bên trong tối tăm, có tiếng âm nhạc xen với tiếng vui đùa, nghe xa hoa lãng phí không chịu nổi.

“Không muốn!”

An Nhiên không biết anh ấy muốn làm gì, nhưng cô ấy không muốn vào, cô chống cự.

Nhưng cô ấy đã bị ép lên ván cửa.

Cơ thể của Hoắc Doãn Tư giam cầm cô ấy, anh ấy vốn cao hơn cô ấy rất nhiều, như thế này anh ấy gần như cản lại cả người cô ấy, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông phả vào mặt.

Nồng đậm, cứ như loại thuốc độc cao cấp vậy.

Cái này làm An Nhiên nhớ lại những đêm đó, anh ấy cũng nhốt cô ấy, chiếm lấy cô ấy như vậy.

Nhưng đó đều là lúc riêng tư, chỉ có hai người bọn họ.

Bây giờ ở trong ghế lô có ít nhất bảy tám người đều đang nhìn bọn họ dây dưa.

Cảnh Thụy và mấy người kia đều ngơ ngác, chờ bọn họ lấy lại tinh thần, nhìn rõ người trong ngực Hoắc Doãn Tư là ai, Cảnh Thụy cười ha hả: “Là chị dâu nhỏ đến kiểm tra sao! Ha ha… Vừa rồi cũng chỉ đùa thôi!”

Nói xong, chính anh ta cũng thấy không hài hước.

Cô gái Lý Tư Khởi kia ngược lại cũng không tức giận, cô ta cầm một ly Cocktail nghiêng người im lặng quan sát An Nhiên.

Cô gái rất bình thường.

So với Doãn Tư cứ như chú thỏ con mềm mại vậy!

Cô ta cười nhạt.

Hoắc Doãn Tư không để ý đến bọn họ, anh ấy cúi đầu nhìn An Nhiên, bọn họ rất gần nhau như đang hôn vậy… Trên thực tế Hoắc Doãn Tư cũng nghĩ đến, nhưng cuối cùng anh ấy cũng chưa uống nhiều, vẫn còn lý trí.

Mũi anh ấy chạm vào cô ấy, thấp giọng hỏi: “Có đi không?”

“Không đi!”

Giọng An Nhiên cứ như con mèo con, rõ ràng là bị anh ấy bắt nạt rất nhiều rồi.

Hoắc Doãn Tư cười lạnh, anh ấy thả cô ấy ra lùi về phía sau hai bước, vừa lấy điếu thuốc ra khỏi túi áo, vừa buông thả đôi mắt liếc nhìn cô ấy.

Soạt một tiếng, ánh lửa sáng lên.

Anh ấy cúi đầu hút thuốc, hít một hơi thật dài, chậm rãi nhả ra một làn khói.

“Đây là cô tự tìm!”

Nói xong, anh ấy không để ý đến cô ấy nữa.”

Anh ấy đi thẳng về chỗ trước đó, Lý Tư Khởi quan tâm đưa cho anh ấy một ly Whiskey, Cảnh Thụy không sợ phiền nói lớn: “Cậu gọi chị dâu nhỏ đến chơi cùng đi?”

Hoắc Doãn Tư liếc anh ta một cái, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Cảnh Thụy vì việc làm ăn của nhà họ Cảnh mà ngậm miệng lại, anh ta bất lực cười nhìn An Nhiên.

“Chơi bài đi!”

Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt nói, anh ấy vừa mở miệng ghế lô đã ồn ào trở lại, có thể thấy được trong vòng nhỏ này địa vị của anh ấy không giống những người khác. Dù đều là con nhà giàu đời thứ hai nhưng trong lòng đều hiểu rõ.

Nói là chơi với nhau, nhưng Hoắc Doãn Tư không giống bọn họ.

Hoắc Doãn Tư rất may mắn, tối nay thắng lớn. Vận may của cô gái bên cạnh lại không tốt nên hờn dỗi to gan đứng dậy, ôm cổ anh ấy nũng nịu: “Doãn Tư, anh nhường tôi chút đi.”

Môi đỏ căng mọng ghé sát vào gáy anh ấy, mập mờ không thể tả.

Hoắc Doãn Tư cũng không đẩy ra, anh ấy cũng không trả lời câu đùa của cô gái nhưng lại vỗ nhẹ vào vai cô ta.

Động tác nhỏ mang theo một chút cưng chiều.

An Nhiên đứng sát cửa, nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong ghế lô, cô ấy biết là Hoắc Doãn Tư cố ý, anh ấy muốn cô ấy thấy thế giới của anh ấy là như thế nào.

Dù biết rõ anh ấy cố ý, nhưng cô ấy vẫn không chịu được.

Cô ấy quay người, tay run rẩy mở cửa.

Sau lưng vang lên giọng nói của Hoắc Doãn Tư: “Ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ quay lại nữa! An Nhiên, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

An Nhiên không ngừng run rẩy, cô ấy rất muốn quay đầu lại, nói là anh ấy đừng đi theo người khác, đừng gần gũi với người khác.”

Nhưng cô ấy không dám!

Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Như vậy mà cô cũng dám nói thích tôi, cũng dám nói cô xứng với tôi sao!”

Không phải như thế!

Không phải!

Khóe mắt An Nhiên tràn ra nước mắt, sao Hoắc Doãn Tư có thể hiểu được, hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ của cô ấy không cho phép cô ấy được tự tin dũng cảm, không cho cô ấy sự can đảm để tranh giành.

Anh ấy biết rõ người con gái ở bên cạnh anh ấy rực rỡ lóa mắt đến mức nào.

Hoàn cảnh gia đình cũng tốt.

Mà cô ấy không có gì cả, cô ấy lấy gì đi tranh giành đây.

An Nhiên run rẩy rất lâu, cuối cùng cô ấy vẫn mở cửa chạy ra ngoài. Cô ấy muốn chạy trốn, chạy đi đến nơi không có người khác, thoát khỏi mùi nước hoa trên người Hoắc Doãn Tư, thoát đi vết son trên áo sơ mi của anh ấy.

Cô ấy chỉ muốn bỏ chạy, đi đến nơi khác để có thể bắt đầu lại từ đầu.

Cô ấy còn có thể nhìn anh ấy từ xa.

Cửa ghế lô của câu lạc bộ mở ra, lắc lư nhẹ.

Mà người tinh tế đến mức gió có thể thổi bay kia đã biến mất, dù một dấu vết cũng không để lại.

“Doãn Tư, cậu làm gì thế!” Cảnh Thụy khuyên một câu.

Nhưng vừa nói xong, một chiếc cốc pha lê đã bị ném lên bức tường cạnh cửa, ầm một tiếng, chiếc cốc vỡ tan tành.

Không ai dám nói gì.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Hoắc Doãn Tư như vậy, vì phụ nữ mà phát điên.

“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi!” Hoắc Doãn Tư đứng dậy lạnh nhạt nói: “Sau khi tôi trở về từ Libya sẽ mời các cậu ăn cơm tạ lỗi, tôi đi trước đây.”

Cảnh Thụy ngăn cản một lúc rồi không ngăn nữa.

Anh ta sợ có chuyện xảy ra, một ánh mắt, Lý Tư Khởi đi qua nói nhẹ: “Doãn Tư, anh uống nhiều quá, tôi có tài xế, tôi đưa anh về nhé!”

Hoắc Doãn Tư đi đến cửa.

Lý Tư Khởi mềm mại ở bên cạnh anh ấy, thật ra với hoàn cảnh gia đình của cô ta thì cũng không cần phải chạy theo một người đàn ông như vậy.

Thế như cô ta vẫn theo đuổi.

Theo đuổi công khai, vì cô ta biết, nếu cô ta rụt rè thì sẽ không có cơ hội.

Người tên là An Nhiên kia có sức tác động quá lớn đối với Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư cũng không phải người đàn ông không hiểu tình cảm, phụ nữ nói muốn đưa đàn ông về dưới trường hợp này chỉ có một ý tứ, đó là muốn làm một lần với anh ấy.

Với thân phận của Lý Tư Khởi thì cũng phải phụ trách.

Hoắc Doãn Tư dựa vào cạnh cửa, anh ấy lấy ra một điếu thuốc, châm lên, yên lặng đánh giá người phụ nữ trước mặt.

Sau khi thuốc lá đã đốt một nửa.

Anh ấy nhạt nhẽo nói: “Đi thôi!”

Anh ấy nghĩ, cứ thử với cô ta một chút đi, cũng coi như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thử một chút có khi lại hợp!

Lý Tư Khởi mỉm cười.

Cô ta nhẹ nhàng kéo cánh tay Hoắc Doãn Tư chào tạm biệt bọn Cảnh Thụy, thái độ cứ như là nữ chủ nhân. Mấy người Cảnh Thụy cũng rất cảm khái, cô An vừa rồi đã giúp đỡ cho Lý Tư Khởi.

Bình thường Doãn Tư không dễ nắm lấy như thế đâu.

Một lúc sau, Hoắc Doãn Tư ngồi lên trên chiếc RV đen, người con gái bên cạnh rất hiểu ý.

Lấy nước đá cho anh ấy, còn rất quan tâm săn sóc.

Tài xế lái xe cũng vững vàng, anh ấy không hề có chút không thoải mái nào. Nhưng anh ấy vẫn không nhịn được mà so sánh cô ta với An Nhiên, thật ra nếu so với Lý Tư Khởi, An Nhiên rất không được đàn ông yêu thích.

Nhưng dù cô ta có nịnh nọt như vậy anh ấy cũng không thấy rung động.

Người phụ nữ bên cạnh dù dáng người, khuôn mặt hay gia thế, mọi thứ đều mạnh hơn An Nhiên quá nhiều. Nhưng dù vậy thì có sao, khi người cô ta dán lên người anh ấy, anh ấy lại không hề rung động.

Anh ta không có chút tình cảm nam nữ nào với cô ta hết.

Bỗng nhiên Hoắc Doãn Tư chán nản.

Lý Tư Khởi lại chưa nhận ra, cô ta vẫn quan tâm nói chuyện với anh ấy, hỏi anh ấy muốn qua đêm ở chỗ nào, tóm lại vẫn muốn giữ được anh ấy trong đêm nay.

Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt nói: “Đưa tôi về nhà ở gần công ty đi!”

Lý Tư Khởi hơi sửng sốt.

Anh ấy trực tiếp nói thẳng: “Tư Khởi, chúng ta cũng xem như cùng nhau lớn lên, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa! Vừa rồi đúng là tôi có ý muốn thử với cô một chút, nhưng lúc này tôi thấy chúng ta vẫn không có khả năng có thể tiếp tục phát triển nữa, tôi cũng không chậm trễ cô nữa.”

Nhà gái hoàn toàn ngơ ngác.

Cô ta ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Anh vẫn còn suy nghĩ đến cô ta ư? Doãn Tư, cô ta và chúng ta không cùng một thế giới, anh chắc chắn anh muốn chọn cô ta chứ?”

“Tôi không muốn lựa chọn ai hết!”

Hoắc Doãn Tư hạ cửa sổ xe xuống, nhẫn nhịn chịu đựng: “Tôi sắp đi Libya rồi, không quan tâm đến chuyện tình cảm.”

“Vậy tôi đi với anh!”

Người phụ nữ vuốt lên khuôn mặt điển trai của anh ấy, không cam tâm từ bỏ cơ hội như vậy, đôi môi đỏ của cô ta mềm mại đáng yêu hé mở: “Doãn Tư, chúng ta thử một chút được không?”

Hoắc Doãn Tư hơi híp mắt lại.

Anh ấy muốn đẩy cô ta ra, nhưng ánh mắt anh ấy lại nhìn thấy An Nhiên ở trên đường đối diện.

Cô ấy mặc rất ít, ngồi bên ngoài ngắm mưa, cô ấy ôm cánh tay đứng đó.

Chiếc RV đen chậm rãi đi qua, cô ấy chăm chú nhìn tình huống trong xe.

Cô ấy thấy anh ấy ngồi trong chiếc xe sang trọng, bên cạnh có người đẹp mềm mại thơm mát, người con gái nhẹ nhàng dựa vào trên người anh ấy và hôn… An Nhiên đờ đẫn nhìn, nếu như trong ghế lô cô ấy vẫn tự thuyết phục mình rằng anh ấy đang diễn kịch.

Nhưng cảnh xuân sống động hiện tại làm cô ấy tỉnh táo lại.

Có lẽ, Hoắc Doãn Tư thật sự muốn kết thúc rồi.

Chỉ có cô ấy một người vẫn đang đơn phương ngóng chờ.

Sự kiên trì của cô ấy trong mắt anh ấy, thật ra chỉ là sự dây dưa và nhẫn nại.

An Nhiên nở nụ cười rất nhẹ. Đúng vậy, An Nhiên, dựa vào cái gì mà cô cho rằng vị trí của cô trong lòng anh ấy đặc biệt đến nỗi anh ấy tha thứ hết lần này đến lần khác, dựa vào cái gì mà cho rằng bây giờ anh ấy vẫn chọn cô mà không phải người con gái vừa dịu dàng vừa xinh đẹp kia.

Cô ấy bình tĩnh nhìn, vì bị tổn thương nên con ngươi nhỏ lại.

Trong con ngươi kia, có sự dây dưa của Hoắc Doãn Tư với người phụ nữ khác, cũng có trái tim tan nát của chính mình.

Xe đi sát qua…

Trên đường yên lặng, chỉ hắt lên một chút bọt nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK