Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta nói: “Vậy mấy hôm tới con đi lượn phố, mua thêm váy đi, trời nóng lên rồi còn gì, mẹ thấy mấy năm nay con cũng không mua thêm đồ, hồi trước con thích ăn diện đấy chứ!”

Lý Tư Khinh gặp cá cho mẹ: “Mẹ cũng bảo là hồi trước mà! Giờ con kiếm được tiền rồi mới thấy vất vả, đến nhà học sinh dạy hai tiếng mà được có 400, hồi trước mẹ có dám nghĩ không? Nhưng bây giờ phải xin xỏ mãi mới có chuyện tốt như thế, còn phải cho phụ huynh thấy đồ có giá trị cao mới được.

Mẹ Lý ít khi nghe cô ấy nói chuyện này, không khỏi nhíu mày: “Khó thế à? Hay chúng ta không làm việc này nữa, Tư Ỷ, hay mẹ nhờ người tìm việc ổn định hơn cho con nhé? Con gái không cần vất vả quá làm gì.”

Lý Tư Khinh im lặng và cơm: “Con muốn tự lực cánh sinh a!"

Cô ấy ngẩng đầu, mỉm cười: “Mẹ, dựa vào mình vẫn hơn!”

Mẹ Lý không khỏi mỉm cười, nói liên hồi: “Con nói đúng! Dựa vào mình vẫn hơn! Mẹ thấy Tiểu Trình rất đáng tin, gia đình bình thường nhưng lại học Tiến sĩ ngành y, sau này không phải lo về gen của con cái, hơn nữa cậu ấy cũng có thể dạy bọn trẻ.

Lý Tư Khinh không nhịn được mà nhớ tới sự nịnh nọt của Trình Luật với Cố Vân Phàm.

Cô ấy phớt lờ sự không vui đó, cười gượng: “Cứ ở bên nhau đã ạ! Vẫn còn sớm mà!”

Mẹ Lý gật đầu: "Cũng đúng!”

Tối đến.

"

Lý Tư Khinh tắm rửa rồi về phòng ngủ, chuẩn bị cho tiết của mấy hôm tới, văn phòng mới mở của cô ấy chỉ có khoảng 20 đứa trẻ, một số được giáo viên mà cô thuê chăm sóc.

Dưới ánh đèn bàn, cô ấy tập trung đọc.

Điện thoại trên bàn đổ chuông, cô xem thử, là lời mời kết bạn trên Wechat.

Cô ấy nhìn mấy giây, xác định đó là số khác của Cố Vân Phàm. Sau khi do dự giây lát, cô ấy vẫn ấn từ chối, nhưng rõ ràng Cố Vân Phàm chưa bỏ cuộc, tiếp tục gửi lại.

Lý Tư Khinh dứt khoát đồng ý.

Cô ấy lập tức nhắn tin: [Cố Vân Phàm, tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, giờ không nhất thiết phải dây dưa nữa! Ông cũng thấy đấy, tôi có bạn trai rồi!]

Cô ấy nhắn một tràng rồi bấm gửi.

Sau đó cô ấy để điện thoại ra chỗ khác, lặng lẽ hờn dỗi, Cố Vân Phàm dựa vào đâu... Sao cứ quấy rầy cuộc sống của cô ấy hết lần này đến lần khác chứ!

Khoảng một phút sau ông ta nhắn lại: [Cô nói tên đó là đối tượng xem mắt hả? Tên là Trình Luật đúng không? Bác sĩ còn là tiến sĩ, rất có tiền đồ! Nhưng tôi tìm cô không phải vì chuyện này... Nghe An Nhiên nói cô thành lập một văn phòng tuyển trẻ con học ngoại ngữ hả? Đúng lúc Tư Kỳ đang cần tìm một giáo viên ngoại nữ, sao vậy, tôi chiếu cố việc làm ăn của cô cũng sai à?"

Mặt Lý Tư Ỷ nóng ran.

Ngẫm nghĩ một lát, cô ấy nhắn trả lời: [Mời Tổng giám đốc Cố tìm người khác giỏi hơn.]

Sau đó cô ấy lập tức block.

Ngoài cửa, Mẹ Lý bưng một bát đồ ăn khuya, thấy cô ấy nghịch điện thoại bèn nói: “Con đang nhắn tin với Trình Luật à? Cậu ấy có nhiệt tình không thế?”

Lý Tư Ỷ sửng sốt, ngay sau đó giấu giếm nói: “Khá tốt ạ!”

Lòng mẹ Lý mới nhẹ nhõm hơn chút. Bà ta sợ mình quấy rầy con gái nên đặt bát xuống rồi đi ra ngoài.

Lý Tư Ỷ lại cầm di động bần thần một lúc lâu. Khi cô ấy sắp thiếp di, An Nhiên đã gọi đến. Cô hẹn Lý Tư Ỷ đi dạo phố, mà cô ấy cũng muốn tâm sự cùng bạn thân nên đồng ý ngay.

Nhưng chiều hôm sau, cô ấy thật sự rất bận, liên tiếp có mấy phụ huynh tới phòng làm việc

Cô ấy sợ An Nhiên chờ sốt ruột nên xin nghỉ.

An Nhiên ở bên ngoài bèn nói tới đây xem thử. Lý Tư Ỷ ngăn không được chỉ đành để cô ấy tới. Không ngờ Anh Nhiên vừa tới tham quan phòng làm việc nhỏ bé của minh thì Trình Luật gọi điện tới nói rằng đã ở dưới lầu, đang rảnh có thể dùng bữa với cô ấy.

Lý Tư Ỷ nhìn An Nhiên rồi nói nhỏ: “Hôm nay chắc không được!... Ừ, bận, đúng lúc em, đang ở cùng bạn.

Trình Luật không biết họ nói gì với nhau.

Lý Tư Ỷ nhấp môi dưới, gật đầu: “Được, anh lên đây đi!”

Cúp máy, An Nhiên đã ghé sát lại thì thầm: “Nghe Tổng giám đốc Cổ bảo cô có bạn trai rồi, hóa ra là thật!”

Lý Tư Ỷ lập tức hơi xấu hổ: “Tổng giám đốc Cố của các cô nói thế à?”

An Nhiên gật đầu: “Tổng giám đốc Cố nói con nhóc Tư Kỳ ở nhà khóc bù lu bù loa rất đau lòng vì chuyện cô tìm bạn trai đấy.

Lý Tư Ỷ càng thấy ngượng hơn, vuốt tóc không biết nói gì cho phải.

Họ đang nói chuyện thì Trình Luật tới.

An Nhiên nhìn qua, hơn 30 tuổi lại có học vấn, diện mạo cũng không tệ, tóm lại cũng được coi là thanh niên tài tuấn, tất nhiên điều kiện không xứng với Lý Tư Ỷ trước kia.

Trình Luật bước vào, nhìn về phía Lý Tư Ý đầu tiên.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy chữ C xếp ly kết hợp với áo sơ mi bên trên, mái tóc hơi xoăn buộc lỏng lẻo, trông vừa trẻ trung lại tôn dáng.

Trình Luật tính sơ sơ, bộ quần áo này cũng phải từ 10 nghìn đổ lên.

Anh ta đang định nói gì đó, bỗng trông thấy An Nhiên.

An Nhiên gả cho Hoắc Doãn Tư đã nhiều năm, dĩ nhiên ăn mặc trang điểm cũng đơn giản nhưng sang trọng, không tính trang sức thì bộ đồ trên người ít nhất cũng mấy chục nghìn.

Trình Luật vẫn có mắt nhìn, anh ta yên lặng nuốt lại những gì muốn nói.

Lý Tư Ỷ giới thiệu với anh ta: “An Nhiên! An Nhiên, đây là Trình Luật.

Trình Luật lịch thiệp đưa tay ra: “Chào cô ! Lần trước có nghe qua anh Cố nhắc tới cô.”

An Nhiên cảm thấy anh ta quá khách sáo, cười khẽ: “Tổng giám đốc Cố cũng có nhắc tới anh, ông ta nói tôi mới biết chuyện Tư Ý có bạn trai.

Trình Luật được yêu mà sợ, nhìn về phía Lý Tư Ỷ.

An Nhiên lăn lộn trên thương trường đã lâu, thật ra cô càng hiểu rõ Lý Tư Ỷ hơn. Trực giác đầu tiên của cô là Trình Luật không phải người yêu của cô ấy. Nhưng cô là người ngoài cuộc nên không tiện nói, nói ra trái lại càng giống đang nói đỡ cho Tổng giám đốc Cố.

Lúc này phụ huynh cũng bớt dần.

Lý Tư Ỷ thu dọn đồ đặc: “Thế cùng nhau ăn cơm đi, coi như làm quen một chút.”

An Nhiên vui vẻ đồng ý.

Trình Luật còn mong mà không được, chủ động đi mở cửa: “Thế thật vinh dự khi được làm tài xế cho hai quý cô.”

Anh ta vừa mới mở cửa ra, một cô bé xinh đẹp đứng ngoài cửa.

Dáng người gầy gò, nho nhỏ nhưng rất có khí thế. Một người tài xế già đi theo sau, cô bé ngẩng đầu đọc tên văn phòng: “Văn phòng Phàm Cầu.

Cô bé đó đúng là Cố Tư Kỳ.

Trình Luật vừa mừng vừa sợ: Tổng giám đốc Cố tới hả?

Bạn nhỏ Cố Tư Kỳ phớt lờ anh ta, cô bé hỏi Lý Tư Ý đứng đằng sau: “Phàm này là Phàm trong Cố Vân Phàm đúng không ạ? Chị Tư Ý, chị dùng chữ Phàm của bố em, thế chị đã hỏi ý kiến của bố em chưa?”

Trình Luật sốc.

Nhóc con này bá đạo ghê!

Lý Tư Ý cũng sửng sốt, tên này là do cô ấy mời người đặt. Cô ấy không hề liên tưởng đến Cố Vân Phàm, bây giờ lại bị một cô nhóc hỏi đến á khẩu.

Bạn nhỏ Cố Tư Kỳ hai tay chống nạnh, kiêu ngạo nói: “Em muốn đến chỗ chị học. Em đồng ý cho chị dùng chữ Phàm trong tên bố em đấy.

Thời trẻ, Lý Tư Ý cũng rất nóng tính.

Cô ấy lập tức nổi nóng: “Thế bảo bố em tới đây mà lấy lại này!”

Cố Tư Kỳ chớp mắt nhìn cô ấy chăm chú, sau đó đôi mắt to tròn giăng kín sương mù, nhưng cô bé không khóc.

Hừ, bố nói có kẻ hèn nhát mới khóc!

Cô bé không khóc mà muốn người phụ nữ này thu nhận mình.

An Nhiên sợ hai người họ cãi vã nên bước tới bế Tư Kỳ lên, vuốt ve mấy cái dịu dàng dỗ dành: “Chữ Hán mọi người đều dùng chung, không được vô lễ như vậy.

Nhóc Tư Kỳ ỉu xìu, đầu nhỏ củi xuống khiến các sợi tóc cũng cụp xuống, ủ ê.

Cô bé nhỏ giọng nói: “Chị ấy thì khác ạ!”

An Nhiên cười hỏi: “Thế sao cháu lại dùng chữ Tư của người ta? Còn gọi là Tư Kỳ, thế người ta cũng lấy được của cháu nhỉ?”

Cố Tư Kỳ sốt sắng: “Đó là tên bố đặt ạ! Bố nói Tư Ỷ là cục cưng nhỏ của ông ấy. Muốn lấy thì cũng phải tới tìm bố cháu.

Cô bé mới nói xong đã thấy cửa thang máy đối diện mở ra.

Cố Vân Phàm đi ra.

Chắc hẳn ông ta đã nghe thấy hết những gì họ nói rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK