Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư rất lạnh nhạt.

Toàn thân anh ấy đều lan toả mùi hương người lạ đừng đến gần, thư ký ở bên cạnh anh ấy ngơ người.

Cô ta nhớ đến lúc nãy.

Ánh mắt của tổng giám đốc Hoắc nhìn cô gái làm vỡ khay ly kia, rõ ràng có sự ấm áp, mê đắm, nhớ nhưng đương nhiên còn có ý hận không nên xem nhẹ.

Cô ta quen biết cô gái đó.

Có lẽ nên nói là biết

An Yên, thư ký An ở tập đoàn Hoắc Thị là một truyền thuyết, người đó không làm gì hết cũng thu hút được tổng giám đốc Hoắc.

Mà cô ta vào Hoắc thị cũng có mục đích.

Cô ta cùng họ với thư ký An, tướng mạo của cô ta cũng ngọt ngào, cô ta hiểu cách làm người hơn An Nhiên nhiều.

Vì vậy cô ta cảm thấy bản thân có cơ hội chiếm được tổng giám đốc Hoắc.

Không ngờ, tổng giám đốc Hoắc đối với cô ta không chút biểu cảm.

Nhưng cho dù không cam tâm, cô ta cũng không dám lỗ mãng rất nhanh đã đi ra khỏi thang máy, đến lễ tân lấy thêm một phòng lần nữa, những đồng nghiệp khác nhìn thấy chuyện này còn có gì không hiểu chứ.

Tổng giám đốc Hoắc xem thường đó!

Thật ra có không ít người đã nhìn thấy An Nhiên, thật sự không ngờ tới An Nhiên lại ở trong thành phố nhỏ này, làm việc này.

Ánh mắt lúc nãy của Tổng giám đốc Hoắc, là tình cũ khó quên?

Quả thật Hoắc Doãn Tư là như vậy.

Anh ấy một mình đứng trong thang máy, lặng lẽ nhìn con số đỏ ở trên tường thang máy, cho đến khi đến được phòng tổng thống ở tầng cao nhất, căn phòng rất lớn, rất xa hoa nhưng cũng rất trống rỗng.

Anh ấy vứt hành lý xuống cũng không có tâm trạng dọn dẹp, trực tiếp vứt cơ thể mình lên sô pha, nhìn cảnh đêm im ắng của thành phố W ở bên ngoài.

Anh ấy nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của An Nhiên…

Không biết qua bao lâu, anh ấy từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, để thay sau khi tắm.

*

An Nhiên tan làm từ quán cà phê đã là mười một giờ đêm rồi.

Thay đồ đi ra khỏi khách sạn năm sao, cơ thể gầy ốm của cô chìm trong thành phố xám xịt, lộ vẻ vô cùng không thấy được thậm chí là rách nát.

Đêm đầu hạ, vậy mà cô cảm thấy lạnh.

An Nhiên ôm lấy cổ áo, ở bên đường mua hai cái bánh bao chay, vừa đi vừa ăn.

Đi qua hai góc đường thì đã ăn xong bánh.

Người đang ở cửa tiệm cơm đợi cô.

Bà chủ nhìn thấy cô trái lại khá nhiệt tình: “An Nhiên đến rồi à! Chén dĩa ở phía sau bếp đó, hôm nay có chút nhiều có thể cháu phải vất vả một chút rồi.”

“Không sao!”

An Nhiên mỉm cười: “Cháu còn nhiều sức đây mà!”

Bà chủ nhìn bộ dạng làm việc linh hoạt của cô khá vừa ý, phải biết đưa đến chỗ rửa chuyên môn phải đắt gấp đôi, bà ấy làm ăn nhỏ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, chỉ là không biết cô gái trẻ tuổi như An Nhiên sao lại muốn làm việc này.

Không nhiều tiền nhưng lại mệt!

Bà chủ trái lại tin tưởng cô, để cửa lại cho cô rồi rời đi trước.

An Nhiên ngồi xổm ở trong góc tối của bếp, rửa những chén dĩa chất thành núi, đầy dầu mỡ, cô làm xong những việc này có thể lấy được một trăm đồng, một tháng đã có ba nghìn đồng lại thêm hai phần công việc khác, thu nhập mỗi tháng gần hai mươi nghìn.

Cô liều mạng làm việc chính là vì để sớm trả hết tiền.

Cô nghĩ nếu như trả hết tiền, lần nữa đối mặt với Hoắc Doãn Tư, cô có thể yên tâm một chút.

Còn về giữa bọn họ, cô chưa từng dám nghĩ qua.

Đêm đó, chuyện xảy ra ở nhà thuê của cô cứ xem như một giấc mơ đi.

Cô nên quên đi.

Cô cũng quả thật quên nhanh cứ giống như một đứa trẻ ăn miếng bánh ngọt, thời gian lâu rồi mùi vị cũng sẽ nhạt đi, nhưng mà mỗi khi cô nhớ lại vần sẽ buồn bã.

Ngón tay bị thương thấm nước dơ, bắt đầu sưng lên bị đau nhói.

An Nhiên lấy tay ra.

Cô nhìn chằm chằm ngón tay thô ráp của bản thân, hơi thất thần nhưng cô ngơ người cũng không dám nhiều thời gian.

Làm xong những việc này ít nhất một giờ sáng.

Ngày mai sáu giờ cô còn phải làm việc ở tiệm bữa sáng nữa.

Cô liều mạng rửa, gần như quên đi tay đau… Trong góc tối hẹp ở tiệm cơm có một người đàn ông quyền quý đang đứng, ánh sáng âm u kéo dài hình bóng của anh ấy.

Có đến khi làn khói nhàn nhạt tản đi, An Nhiên mới đột nhiên ngước nhìn.

Cô nhìn vào mắt anh ấy.

Anh ấy vẫn quần áo chỉnh tề giống như mọi khi, cho dù hoàn cảnh xấu hổ như vậy cũng không hề giảm đi sự cao quý của anh ấy, chỉ là ánh mắt lạnh lùng cứ giống như một người xa lạ vậy.

Môi của An Nhiên hơi động đậy.

Lúc này, cô còn khó coi hơn cả lúc ở quán cà phê.

Thậm chí cô không biết để tay ở đâu.

Hoắc Doãn Tư từ từ hút điếu thuốc, giọng nói rất lạnh lùng, chậm rãi: “Yêu anh ta như vậy! Yêu đến nỗi đồng ý làm bất cứ chuyện gì cho anh ta?”

Tự trọng của người đàn ông không cho anh ấy dễ dàng nói ra chuyện xấu của Tân Bá Lai.

Anh ấy nhìn chằm chằm An Nhiên cũng không hiểu bản thân muốn nghe được gì từ chỗ cô.

Là cầu xin, hối hận với anh ấy, sau đó cầu xin anh ấy dẫn cô về thành phố B.

Hoắc Doãn Tư nghĩ nếu như cô cầu xin có lẽ anh ấy sẽ đồng ý giúp cô một chút! Chỉ là giúp đỡ những cái khác cô muốn cũng không có!

Đợi rất lâu, An Nhiên đột nhiên nhẹ tiếng nói: “Đúng! Tôi rất yêu anh ấy!”

Biểu cảm của Hoắc Doãn Tư trở nên vô cùng khó coi.

Anh ấy cười lạnh: “Khá tốt! Hai người thật xứng đôi! Vậy sao còn chia tay?”

An Nhiên không trả lời được.

Cô không có cách nào nói với anh ấy, cô đã yêu người khác, cô đã yêu người không nên yêu! Đúng, cô quả thật có thể lừa anh, trả lời anh, nhưng chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, cô quả thật cũng có bạn trai.

Những điều này đều quá khó xử rồi.

Cô không nói ra, chỉ có thể im lặng.

Hoắc Doãn Tư im lặng nhìn cô, lúc sau anh ấy đã hút xong ngụm thuốc cuối cùng rồi rời đi.

Trong nhà bếp âm u, ánh sáng càng tối hơn.

An Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt, cô cúi đầu tiếp tục rửa những chén dầu mỡ.

Chỉ là nước mắt, rơi từng giọt xuống.

Rơi vào trong những thứ mỡ kia.

Đêm khuya cho đến khi da của ngón tay cô đã nhăn, lưng cũng sắp gãy mới rửa xong, cô lấy một trăm đồng bà chủ để ở góc bàn, lê cơ thể mệt mỏi từ từ rời đi.

Trước cửa tiệm cơm, đậu một chiếc xe hơi màu đen.

Hoắc Doãn Tư ngồi ở ghế lái, tay đưa ra bên ngoài cửa sổ xe, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.

Trông rất cảnh đẹp ý vui.

An Nhiên đứng ở đó đối mặt với anh ấy ở trong xe.

Rất lâu, cô đi qua nhẹ giọng nói: “Tám trăm nghìn đó tôi sẽ trả lại cho anh!”

Hoắc Doãn Tư phủi tàn khói.

Anh ấy nhíu mày nhẹ: “Em suy nghĩ lâu như vậy chỉ là muốn nói với tôi điều này? Lắc tay đó hơn mười triệu… Nhưng mà em không cần trả, lắc tay tôi đã lấy lại vứt vào thùng rác rồi, giữa chúng ta chấm dứt!”

Lần đầu tiên anh ấy nói lời khó nghe như vậy, còn là đối với con gái.

“Em không nợ tôi điều gì! Dù sao đến đó ở chỗ em, tôi cũng khá hưởng thụ.”

Cổ họng của An Nhiên nghẹn lại.

Trong lòng cô liều mạng nói không phải, không phải… Không phải như vậy.

Giữa bọn họ căn bản không phải như vậy!

Khó coi chỉ có mình cô mà thôi!

Cô muốn khóc nhưng lại khóc không ra, cũng bất lực giải thích, cô chỉ là rũ mắt nói: “Tám trăm nghìn tôi sẽ trả, còn có… Lúc trước anh không hút thuốc lắm! Đối với sức khỏe không tốt.”

Nói xong giọng nói của cô càng thấp hơn chút: “Chỗ tôi có bốn mươi nghìn, có thể đưa anh trước!”

Hoắc Doãn Tư liếc cô: “Cô đang mời tôi?”

“Không phải! Không phải đâu! Chỉ là trả tiền!”

An Nhiên lại siết chặt quần áo, cô vẫn cảm thấy lạnh, cô chỉ vào hướng phía trước: “Đi năm phút là đến rồi, anh đi theo sau lưng tôi…”

“Lên xe!”

An Nhiên không chịu lên, quần áo trên người cô bẩn, sợ làm dơ xe của anh ấy/

Hoắc Doãn Tư thích sạch sẽ nhất, thậm chí có chút bệnh sạch sẽ, cô biết.

“Lên xe!” Giọng nói của anh lại lạnh lùng thêm.

An Nhiên không động, cô dường nhiên đang kiên trì gì đó, vẫn chỉ vào hướng phía trước, sau đó một mình chạy đi trước,

Tối khuya, đường phố vắng lặng.

Cơ thể gầy ốm của cô chạy trên đường cô đơn lạnh lẽo, Hoắc Doãn Tư ngồi yên lặng trong xe.

Khoé mắt của anh ấy có chút nóng.

Anh ấy cũng không biết nên hình dung tâm trạng của bản thân như thế nào, anh ấy hận cô thậm chí là chán ghét cô, thậm chí anh ấy từng nghĩ cô từng thuộc về người khác, sau đó lại lên giường cùng mình.

Cho dù không thật sự làm nhưng có khác biệt gì với làm?

Bọn họ bên nhau gần nửa năm, anh ấy tin tưởng chỉ cần người bình thường thì đều biết anh ấy thích cô, còn cô có thời gian dài như vậy để nói với anh ấy, từ chối anh ấy nhưng cô không có.

Cho đến khi lăn trên chiếc giường rách đó.

Hoắc Doãn Tư cắn ngón tay, anh ấy ở đèn trước xe lên, từ từ chạy xe theo sau cô.

Nơi ở bây giờ của An Nhiên còn nát hơn lần trước.

Ngoại trừ một chiếc giường được xếp thì mấy tấm gỗ còn có một cái bàn gãy thì chỉ còn lại nơi để quay người thôi.

An Nhiên có chút lo lắng.

Cô muốn mời anh ấy ngồi nhưng phát hiện ở đây ngoại trừ giường thì không có nơi nào để ngồi.

Cô mím môi, thò người vào gầm giường lấy một miếng đá ra lại móc vào cái, từ trong lỗ ở tường mấy ra mấy xấp tiền, tờ nào cũng không mới trông có vẻ đã tích rất lâu.

Cô đặt những tờ tiền đó lên bàn.

Cô thấp giọng nói: “Tôi chỉ trữ được như này! Trả cho anh trước!”

Hoắc Doãn Tư yên lặng nhìn mu bàn tay của cô, không còn mượt giống như lúc trước, lúc trước cô còn sẽ bảo dưỡng tay một chút còn mang theo một chai dưỡng tay màu xanh nhạt đáng yêu bên mình, bây giờ ngay cả tiềm mua kem dưỡng tay cũng tiết kiệm?

Cổ họng của anh ấy nghẹn lại, lại hỏi cô lần nữa: “Thật sự yêu anh ta như vậy sao?”

“Đúng!”

An Nhiên trả lời không hề do dự, cô mơ hồ đoán ra được tâm tư của anh ấy, nhưng cô không xứng.

Nói xong cô rũ mắt xuống, lại nói một câu đã suy nghĩ vô số lần: “Anh Hoắc, chúng ta là người của hai thế giới.”

Hoắc Doãn Tư đưa tay xếp lại hai xấp tiền đó.

Anh ấy im lặng suy nghĩ một lúc, cũng không biết đang nghĩ gì.

Rất lâu anh ấy nói: “Số tiền này giữ lấy đi! Nấu một tô mì cho tôi, chúng ta không còn nợ nần.”

An Nhiên ngước mắt.

Trong mắt cô có hơi nước, còn có nước mắt, môi cô run nhẹ: “Anh Hoắc, anh không cần tốt với tôi như vậy!”

Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Nói rồi, một tô mì chúng ta sẽ không còn nợ nần.”

Ở chỗ An Nhiên chỉ có một cái nồi nhỏ đơn giản.

Không có tủ lạnh, dưới đáy giường trái lại có một thùng mì gói, còn có hai bịch xúc xích.

Dường như Hoắc Doãn Tư cũng không để ý.

Anh ấy dựa vào đầu giường của cô, lại lấy một điếu thuốc ra từ từ hút.

Anh ấy nhìn cô cầm cái nồi nhỏ lên, cắm điện để nước vào,

Tài nghệ nấu nướng của cô rất tốt.

Mì gói xúc xích đơn giản để thêm hai cọng rau xanh ngửi cũng vô cùng thơm.

Mấy phút sau, cô bưng hai chén mì đến bàn nhỏ ở phía trước, suy nghĩ một chút rồi gan dạ lấy điếu thuốc từ miệng anh ấy xuống: “Đừng có hút nữa, nói rồi không tốt cho sức khỏe!”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô.

Ánh mắt của anh ấy sâu nặng kinh người.

Giây tiếp theo, cái chén nhỏ của cô bị anh ấy nắm lấy, nhanh chóng bị đè xuống dưới thân.

Cảnh tượng giống như hai tháng trước, hình ảnh ám muội như vậy, chỉ là cảnh còn nhưng người đã khác.

An Nhiên đỏ mắt: “Anh đứng dậy!”

Hoắc Doãn Tư từ từ di chuyển tay, sau đó nắm lấy cô, anh ấy cầm rất chặt nhưng trên tay cô có vết thương, không khỏi kêu lên: “Đau!”

“Em cũng biết đâu sao?”

“Đồ lừa gạt như em cũng biết đau? Bây giờ thì sao có đau không?”

Hoắc Doãn Tư giống như đổi một con người vậy, ngón tay của anh ấy đưa vào trong áo của cô, đối đãi thô lỗ với cô.

Trong căn nhà thuê chật hẹp, vang lên tiếng kêu uỷ mị của người phụ nữ.

Là đau!

Anh ấy thô lỗ muốn chết, rõ ràng là cố ý để cho cô đau, phụ nữ có một số nơi không đụng được, anh ấy rõ ràng chưa từng làm qua với phụ nữ nhưng lại rất rõ, giống như một người lão làng vậy.

“Thật sự muốn làm chết em!”

“Như vậy thế giới cũng sạch sẽ rồi!”

Mặt của Hoắc Doãn Tư đỏ lên, thái độ của anh ấy đối với cô lạnh lùng vô tình biết bao, đồng thời dục vọng của anh ấy đối với cô sẽ tăng lên bấy nhiêu… Cô bị anh ấy lột thành bộ dạng khó xoi, mặc cho anh ấy chơi đùa.

An Nhiên khóc ra tiếng nhưng cô không dám lớn tiếng khóc, cô chỉ dám nhỏ tiếng cần xin anh ấy đừng làm nữa.

Hoắc Doãn Tư ghé sát tai của cô.

Anh ấy quan sát biểu cảm của cô, không buông tha chút thay đổi nhỏ nhặt của cô.

“Sảng khoái không?”

Anh ấy dùng chữ thô tục đại khái muốn sỉ nhục cô, An Nhiên bị anh ấy làm đến gần như đứt hơi… Nhưng đồng thời cô cũng là người phụ nữ bình thường, cô chưa từng có người khác, dễ dàng bị anh trêu ghẹo.

Ngay lúc cô không khống chế được bản thân, ôm lấy cổ của anh ấy muốn hôn.

Giọng nói của Hoắc Doãn Tư lạnh lùng: “An Nhiên, em có từng yêu tôi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK