Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt đó, da đầu Trương Sùng Quang dường như muốn nố tung!
“Cậu ta là ai?”
Trong căn chung cư rộng rãi, giọng nói oán giận của Trương Sùng Quang lạnh như băng.
Hoắc Tây tỉnh dậy.
Cô từ từ mở to mắt, cặp lòng mi dài rung rinh, sau đó cô nhìn thấy Trương Sùng Quang… Cô lắc đầu, lại thấy anh chàng trẻ tuổi cũng vừa thức dậy.
Dường như vì thấy khuôn mặt khiến cho người ta sợ hãi của Trương Sùng Quang, anh chàng trẻ tuổi rất hoảng sợ.
Hoắc Tây đỡ trán, nhẹ giọng nói: “Chi phiếu ở trên bàn trà, cậu đi trước đi!”
Chàng trai trẻ xách lấy giày, nhanh chóng chạy trốn
Cậu ta còn nghĩ, nếu cậu ta ăn mặc quần áo không chỉnh tề, chỉ sợ lúc này đã không còn toàn thây.
Sau khi cửa bị đóng lại, Hoắc Tây duỗi người, cô lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đàn ông đang đứng trước mặt: “Sao cậu lại có chìa khóa
nhà của tôi?”
Trương Sùng Quang không trả lời, hỏi ngược lại: “Cậu tiêu tiền mua thằng đó sao?”
“Có liên quan gì tới cậu sao?”
Hoắc Tây rũ mắt: “Đúng rồi, tôi nghe nói cậu đã rời khỏi nhà, tốt lắm, báy giờ hai người chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa! Trương Sùng Quang, đặt chìa khóa nhà của tôi xuống, sau đó cậu có thế đi rồi đấy!”
Trương Sùng Quang cầm lấy bình rượu trên bàn trà, lắc hai cái.
Cô đã uống sạch hai bình rượu vang đỏ, cứ nửa say nửa tỉnh ở chung một phòng với một người đàn ông như thế, cậu hỏi cô không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?
Hoắc Tây cười: “Xảy ra chuyện? Cậu muốn nói là xảy ra quan hệ sao? Tống Giám đổc Trương sao mà ngây thơ như vậy, thế này đâu giống với cậu!”
Sự trào phúng trong lời nói của cô cuối cùng cũng chọc giận cậu.
Trương Sùng Quang đè thấp giọng nói: “Hoắc Tây, cậu không hỏi xem tôi sống có tốt không sao?”
Hoắc Tây im lặng nhìn cậu.
Thật ra cô vẫn có biết một vài tin tức về tình
hình gần đây của cậu.
Trương Sùng Quang bị bổ cô ra đòn hiểm, ép cậu phải đưa ra lựa chọn, Trương Sùng Quang rời khỏi nhà.
Hoắc Tây không rảnh để đau lòng thay cậu.
Sau khi gặp lại, cô động lòng với cậu biết bao nhiêu thì bây giờ sẽ có bấy nhiêu ghê tởm.
Cô đứng dậy đi tới phòng ngủ: “Lát nữa tôi còn phải tới văn phòng, cậu đi đi!”
Tay cô bị giữ chặt.
Trời đất quay cuồng một trận, Hoắc Tây bị đè trên sò pha, Trương Sùng Quang giữ chặt cô.
Gương mặt cậu dán sát bên gáy cô, giọng nói khàn đặc đau đớn: “Hoắc Tây, mấy năm nay là tôi có lỗi với cậu! Nhưng cậu không thể cho tôi một cơ hội sao, tôi đã chẳng còn gì nữa! Tôi chưa từng yêu cô ấy, tôi thật sự chưa từng yêu cô ấy một chút nào!”
“Nhưng cậu đã cho rằng, cậu sẽ yêu cô ta!”
Mặt Hoắc Tây không cảm xúc, cô nói: “Trương Sùng Quang, nói mấy lời này chẳng có ý nghĩa gì cả! Dứt khoát một chút được không, giống như những gì cậu đã làm vào năm đó, không có ai rời khỏi ai thì không sống được cả. Cậu xem đi, trong tám năm cậu sống ở bên ngoài cũng rất xuất sắc đó thôi, nếu cậu không trở lại,
cậu vẫn sẽ tiếp tục yêu đương, cuộc sống cũng như ý, chúng ta hà tất phải tra tấn nhau như vậy?”
Cô muốn đấy cậu ra.
Nhưng Trương Sùng Quang lại nắm lấy cố tay của cô, bóp mạnh thêm.
Bỗng dưng, cậu bắt đầu hôn cô.
Hoắc Tây không chịu, cậu đưa một tay ra nắm chặt cằm cô, ép cô mở môi ra tiếp nhận cậu.
Môi lưỡi nóng bưng, xâm chiếm bừa bãi cô…
Một bàn tay của cậu cũng thò vào trong quần áo của cô, dùng cách mà cô thích nhất để sờ soạng cô, muốn tìm lại một chút hồi ức, thế nhưng dù cậu đã làm rất nhiều, tất cả đều chỉ phí công.
Hoắc Tây đố mồ hôi đầy người.
Nhưng cô lại khỏng động tình, cô quay mặt sang một bên: “Trương Sùng Quang, dù cho có quan hệ thì sao? Không thích chính là không thích!”
Tóm lại cô vẫn đấy cậu ra, đi vào phòng ngủ, tắm xong thì đổi một bộ đồ khác rồi đi ra ngoài.
Cậu không đi, vậy chỉ có thế là cô rời đi!
Trương Sùng Quang ở lại căn chung cư này chờ cô, cậu mua rất nhiều đồ ăn, cậu làm món thái, món Italy cơm, món pháp… đủ loại cô thích
ăn…
Nhưng Hoắc Tây không trở về.
Ngay cả căn nhà này cô cũng không cần nữa, chỉ vì trốn cậu.
Cuối cùng Trương Sùng Quang cũng hiểu được, Hoắc Tây nói không cần cậu là thật sự đã từ bỏ!
Sáng sớm thứ tư.
Cậu ngồi ở trước bàn ăn, gửi tin nhắn cho Hoắc Tây: [Tôi đi đây, cậu về nhà đi!]
Trương Sùng Quang xách áo khoác quay về căn chung cư của mình.
Ngoài dự đoán, có người đứng trước cửa.
Thẩm Thanh Liên.
Cô ta ngồi trên xe lăn,đặt một bó hoa tươi trên đầu gối, Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô tới làm gì?”
Thẩm Thanh Liên nhẹ giọng nói: “Sùng Quang, hôm nay là sinh nhật của em.”
Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “Vậy thì cô nên tìm Lâm Tòng đế chúc mừng!”
Cậu lướt qua cô ta, cầm lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa đi vào.
ở phía sau, Thẩm Thanh Liên nhẹ giọng mở miệng: “Anh biết rõ người em thích là ai, anh cũng biết rõ Lâm Tòng cưới em chỉ vì em đã mất đi một chân, em và anh ấy… Không phải là vợ chồng thật sự!”
“Cũng không liên quan gì tới tôi!” Trương Sùng Quang đẩy cửa ra, chuẩn bị đi vào.
Thẩm Thanh Liên vội vàng ôm lấy cậu từ phía sau.
Cô ta ngửa đầu nói nhỏ: “Em biết anh và Hoắc Tây đã chia tay, Sùng Quang, em đã đề nghị ly hôn với Lâm Tòng, chúng ta ở bên nhau được không?”
Đôi mắt Trương Sùng Quang tràn đầy chấn động…
Nếu Thấm Thanh Liên không nói lời này, cậu cũng không biết.
Cậu vẫn luôn cho rằng cô ta và Lâm Tòng là đôi vợ chồng yêu thương nhau, cậu và vợ chồng bọn họ cũng xem như khá thân thiết, thế nhưng bây giờ…
Cậu đột nhiên quay đầu lại, đấy Thấm Thanh Liên ra: “Đêm đó, có phải cô cố ý tới đây không? Cô biết Hoắc Tây ở đây, cho nên cô mới tới, cô muốn khiến cho cô ấy hiếu lầm?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Liên
hơi cứng lại một lát.
Bỗng nhiên, cô ta trở nên có chút cuồng loạn: “Đúng! Là em cổ ý! vốn dĩ em đã cam tâm kết hòn với Lâm Tòng, em cho rằng anh sẽ không yêu bất kỳ ai, thế nhưng lúc anh quay về thành phố B, anh lại yêu Hoắc Tây một lần nữa! Trương Sùng Quang, anh trách em khiến anh mất đi cô ta, chính là do chính anh tự đánh mất đấy chứ! Anh đã thích cô ta từ trước rồi, vì sao anh lại nhẫn tâm vứt bỏ cô ta rồi ra nước ngoài hả, vì sao lại muốn tách ra với cô ta rồi tới bên em chứ, là anh đã cho em cơ hội! Bây giờ lại hổi hận?… Muộn rồi!”
“Kẻ điên!”
Trương Sùng Quang mở cửa đi vào, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Cậu dựa vào ván cửa, che mặt lại, thật ra Thấm Thanh Liên nói không sai một chút nào.
Là cậu đã từ bỏ.
Nếu năm đó cậu chờ Hoắc Tây, chờ cô cùng ra nước ngoài, như vậy hiện tại bọn họ sẽ tốt đẹp nhường nào.
Có lẽ, đã có hai đứa nhỏ.
Lúc này, Hoắc Tây đang nằm trong lòng ngực cậu xem TV, còn nhỏ giọng làm nũng: Trương Sùng Quang, em muốn uống nước trái cây!
Khóe mắt Trương Sùng Quang nóng dần lên, giữa khe hở ngón tay toàn là hơi nóng!
Hoắc Tây trở về chung cư.
Tất cả mọi thứ vần như cũ, mọi đồ vật thuộc về Trương Sùng Quang đã biến mất hoàn toàn.
Đồ ăn cậu làm cũng đã bị xử lý toàn bộ.
Tựa như cậu chưa từng tới đây!
Hoắc Tây lẳng lặng ngồi trong phòng khách một lát, sau đó cô lại rời đi. Lúc ngồi vào trong xe, cô gọi điện thoại cho trợ lý: “Có rảnh thì giúp tôi xử lý căn chung cư này đi!”
Hoắc Tây lái xe đi dạo trên đường.
Cô nghĩ, nơi mà Trương Sùng Quang từng sinh sống, cô không muốn ở.
Như vậy, phải mất bao lâu thì cô mới có thế quên hết.
Cần bao nhiêu thời gian mới có thể quên đi…
Xe chạy đến chân núi, cô đột nhiên phanh gấp, trái tim đập thình thịch.
Ngửa đầu nhìn, bầu trời đầy sao.
Hoắc Tây cứ ngơ ngấn ngồi nhìn như vậy, hồi láu sau, cô mới thốt ra một tiếng cười hoảng hốt… Đêm đó, cô ngủ ở trong xe nên bị cảm, chờ đến khi hết bệnh để tới văn phòng luật đã là ba ngày
sau.
Cô vừa mới tới, thư ký đã nhỏ giọng nói: “Tống Giám đốc Trương bên phía Dung Sang gọi điện thoại tới đây, nói rằng có một vụ án cần luật sư Hoắc tới đàm phán.”
Hoắc Tây hơi giật mình, sau đó gật đầu.
Một buổi sáng, cô xử lý xong xuôi mọi việc mới gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.
Cô rất lạnh lùng
Trương Sùng Quang cũng là việc công xử theo phép công: “Cần phải tới thành phố c công tác! Khoảng năm ngày, luật sư Hoắc có tiện không?”
Hoắc Tây không phải là người công tư không phân minh.
Cô nhìn vào số ghi chú, hẹn cậu vào thứ hai tuần sau.
Sau khi cúp điện thoại, cô có hơi mỏi mệt, xoa bóp cái trán. Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, là bố ruột của gọi điện thoại tới.
Hôm nay là sinh nhật của Hoắc Minh.
Gọi Hoắc Tây về nhà ăn cơm.
Hoắc Tây cũng đã lâu không về nhà, cô gật đầu: “Bố, bố muốn món quà gì?”
Hoắc Minh lập tức có tinh thần: “Con trở về
là món quà tuyệt vời nhất! Ngày nào cũng chạy nhong nhong bên ngoài, còn học theo người ta hâm mộ minh tinh các kiểu, bổ nói cho con biết, nếu con dám chơi lộn xộn, bố đánh gãy chân của con!”
Hoắc Tây cười nhẹ.
Tan tầm, cô lái xe trở về biệt thự.
Chiều hôm buông xuống.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, mùi đồ ăn lan tỏa khắp mọi nơi, người giúp việc trong nhà cũng tới tới lui lui, Hoắc Tây đứng dưới chiều xuân, ôm Hoắc Minh một cái.
Cốp xe thế thao được mở ra, một bó hoa hồng lớn.
“Tặng cho bố và mẹ ạ!”
Hoắc Minh cười ha ha rồi nói: “Con cũng biết chọn quà ghê, rõ ràng chỉ để chọc mẹ con vui vẻ thôi!”
Hoắc Tây ôm hoa, bước vào trong.
Hoắc Minh đi phía sau cô, ánh mắt thâm trầm.
Ông lại đứng ở bên ngoài thêm một lát, nhìn về phía bãi đậu xe, mấy chiếc xe đang đỗ ở đó đều là con cháu trong nhà tới mừng thọ ông nhưng tóm lại vần thiếu một người.
Ngày đó Sùng Quang rời đi, một mình ông ngồi trong phòng sách thật lâu.
Ông cảm thấy ông đã chơi đúng bài.
Nhưng rồi ông lại cảm thấy không đúng, nếu ông thật sự xem Sùng Quang như con trai ruột, sao lại nỡ nhẫn tâm thật sự đuổi cậu đi?
Mấy ngày này ông vẫn luôn suy nghĩ.
Nghĩ tới lúc Sùng Quang còn nhỏ, lúc em trai em gái còn đang chơi, Sùng Quang đã đi theo cậu xử lý công việc.
Trong phòng sách cũng là Sùng Quang thường xuyên ở cạnh ông.
Thế nhưng bây giờ ông đã mất đi đứa con trai này…
Hoắc Minh hút mấy điếu thuốc lá, mãi cho đến trong phòng có người gọi ông, ông mới từ từ quay về.
Đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại.
Lỡ như Sùng Quang trở về thì sao?
Hoắc Minh mừng sinh nhật, con cháu hai nhà Hoắc Lục đều tới, Lục Thước đưa Lục Huân và Lục u tới cùng, cộng thêm mấy người nhà bọn họ, ngồi kín cả một bàn lớn.
Ôn Noãn tự tay làm bánh kem, còn nấu cả mì
trường thọ cho Hoắc Minh.
Chỉ có điều bà cũng đã quen chuấn bị chén đũa cho cả Sùng Quang nhưng chờ đến ăn cơm, không thấy có người ngồi xuống mới kinh ngạc phát hiện trong nhà thật sự thiếu một người.
Không có ai nhắc tới Trương Sùng Quang, sợ Hoắc Tây đau lòng.
Thế nhưng lúc đang ăn cơm, quản gia đi tới, cầm một hộp quà trong tay.
“Ông chủ, đây là quà cậu Sùng Quang đưa tới!”
Hoắc Minh vội vàng đứng dậy: “Người đâu?”
Quản gia do dự: “Đồ đặt ở trước phòng bảo vệ, người đã đi rồi, chưa đi đến cống chính.”
Hoắc Minh lại từ từ ngồi xuống.
Ông chỉ cười nhẹ: “Có lòng! Đế đồ trong phòng sách đi!”
Quản gia gật đầu, xách đồ lên lầu hai.
Hoắc Minh nhìn Hoắc Tây: “Gần đây con không gặp thằng bé sao?”
Hoắc Tây cũng không giấu giếm: “Tuần sau có một vụ án cần bàn, yêu cầu phải tới thành phổ c mấy ngày, việc tư thì không liên quan.”
Hoắc Minh không hỏi lại.
Hoắc Tây thật sự không có tâm trạng, cơm
nước xong cô lập tức lên lầu, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Cô đứng trên sân thượng hóng gió.
Phía sân sau biệt thự, một chiếc Land Rover đậu ở chỗ đó, là xe của Trương Sùng Quang.
Cậu dựa trên thân xe hút thuốc.
Ánh mắt đối diên với Hoắc Tây…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK