Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám tỷ, mua tám năm thanh xuân của Từ Chiêm Nhu.

Từ Chiêm Nhu nhìn mẹ Chương.

Mẹ Chương do dự. Bà ta từng rất thưởng thức Từ Chiêm Nhu, nhưng kể từ khi biết cô ta lăng nhăng bên ngoài thì tóm lại vẫn cảm thấy khó chịu. Có ai muốn con trai mình bị cắm sừng đâu, thế nên lúc này bà ta vẫn im lặng.

Chương Bách Ngôn than nhẹ: "Chia tay trong vui vẻ đi! Tôi chưa bao giờ thích cô, bản thân cô cũng luôn biết điều đó. Giữa chúng ta, không ai phụ ai, cũng không ai có lỗi với đối phương."

Từ Chiêm Nhu cúi đầu nhìn tờ chi phiếu.

Một lúc lâu, cô ta mới rưng rưng nước mắt: “Được! Trái lại tôi muốn xem anh làm cách nào để giành lại Lục U. Ngoài ra, yêu cầu cuối cùng của tôi, tôi muốn lấy 2% cổ phần của tập đoàn Bách Ưu, không quá đáng chứ."

Chương Bách Ngôn từ chối.

"Tôi không thể chia cổ phần cho cô được. Tôi sẽ cho cô thêm hai tỉ nữa."

Mẹ Chương cảm thấy cho quá nhiều, quá hào phóng: "Bách Ngôn!"

Chương Bách Ngôn lại cảm thấy mọi chuyện có thể giải quyết là tốt nhất… Có thể Từ Chiêm Nhu không yêu anh nhiều như cô ta nghĩ, chỉ là cô ta không cam lòng, chỉ là cái giá chưa đủ.

Từ Chiêm Nhu nhận lấy tờ chi phiếu.

Cô ta rời đi mà không hề ngoảnh lại, sự kiêu ngạo của cô ta đã sụp đổ sau khi biết Chương Bách Ngôn xảy ra quan hệ với Lục U... Cô ta cần tìm những người đàn ông khác để chứng minh sự quyến rũ của mình.

Cô tin rằng mình có thể sống một cuộc sống tốt hơn dù không có Chương Bách Ngôn.

Trong căn hộ chỉ còn lại hai mẹ con.

Mẹ Chương ngồi cạnh Chương Bách Ngôn, hạ giọng: "Bách Ngôn, bây giờ con có thể nói sự thật với mẹ. Đứa trẻ đó có phải là con của con không?"

Chương Bách Ngôn nhắm mắt lại: "Không phải! Đứa trẻ là... của Diệp Bạch."

Mẹ Chương nửa tin nửa ngờ.

Một lúc sau, bà ta không khỏi lẩm bẩm: “Rõ ràng nó rất giống con, hơn nữa Diệp Bạch có dòng máu ngoại lai, đứa bé kia lại không nhìn ra chút nào. Bách Ngôn, con đừng lừa mẹ!"

Cuối cùng Chương Bách Ngôn không thể chịu đựng được nữa.

Anh khẽ mở mắt, thấp giọng nói: “Mẹ, từ khi mẹ tiến vào đến giờ cứ luôn miệng nhắc tới đứa bé, mẹ có quan tâm đến con không? Mẹ có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của con không? Ngay cả năm đó, khi mẹ đến tìm Lục U... mẹ có nói với con không?"

Mẹ Chương sửng sốt.

Hồi lâu, môi bà ta run run: “Mẹ tìm cô ta thì sao? Bách Ngôn, con đang trách mẹ à?”

Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm bà ta.

Anh gằn từng chữ một: “Năm đó, con và Lục U từng có một đứa con! Sau đó lại sảy mất.”

Mẹ Chương hoàn toàn choáng váng...

Chương Bách Ngôn che mặt, giọng nói khàn khàn đến mức gần như không thể nghe được, anh nói: "Mẹ, năm đó Lục U chỉ mới hai mươi tuổi."

Chương Bách Ngôn nói xong, khóe mắt trở nên ươn ướt.

Những chuyện này cũng đến gần đây anh mới biết... Thì ra trong suốt tám năm anh căm hận Lục U, cô cũng đã phải trả giá rất đắt vì mối quan hệ này.

Anh có thể tưởng tượng ra được năm đó đứa trẻ kia chắc chắn đã vô tình bị sảy.

Nếu không, Lục U sẽ giữ lại.

Thực ra bọn họ đã có tám năm, tám năm cơ hội để hòa giải, nhưng họ lại không làm... Thực ra, họ có yêu nhau hay không không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là họ đã đồng thời bỏ lỡ đối phương.

Cho dù không có Diệp Bạch, họ cũng chắc chắn không thể ở bên nhau.

Trong phòng khách rộng lớn, cả hai im lặng một lúc lâu, mẹ Chương mới lên tiếng, không nói gì về Lục U mà hỏi con trai: "Bách Ngôn, con vẫn chưa ăn gì đúng không, mẹ làm cơm chiên trứng cho con nhé!"

Mẹ Chương nói xong, ánh mắt Chương Bách Ngôn càng trở nên chua chát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK