Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh giương chiếc cằm sắc sảo như dao, cắn răng: "Chú Kiều... cháu ở đây."

Anh nhìn xuống Ôn Noãn.

Dáng vẻ trầm luân lấy lòng anh khiến anh càng thêm động tình đến mức không thể kiềm chế, trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng động, rất mập mờ.

Kiều Cảnh Niên là người từng trải, chỉ cần suy đoán một chút là biết.

Ông ho nhẹ một tiếng: "Hoắc Minh, đã muộn rồi chú không làm phiền cháu nữa."

Cúp điện thoại.

Ông thực sự nhớ tới cô con gái chưa gặp mặt đó, trong lòng thầm nghĩ, nếu đó thực sự là con gái thì tuyệt đối đừng bao giờ tìm một người như Hoắc Minh, người như anh tài giỏi thì không thể chối cãi, nhưng cũng quá coi trọng nhu cầu thể xác.

Nói chuyện với người lớn mà không chờ đến lúc nói xong hẵng làm!

Đây còn không phải xem chuyện đó như ba bữa một ngày hay sao!

Không được!

Người như Hoắc Minh, tuyệt đối không được!

Ông lại cười khổ, trong biển người rộng lớn, ông không thể tìm thấy đứa nhỏ đó, tại sao lại nghĩ đến con bé và Hoắc Minh yêu nhau chứ, bạn gái hiện tại của Hoắc Minh là cô Ôn, trông khá hợp đôi...

...

Ở phía này, Hoắc Minh vứt điện thoại đi.

Suốt cả một đêm, anh thật sự tân hứng...

Ôn Noãn thừa nhận, chính mình cũng đã bị mê hoặc.

Bọn họ nồng thắm, cuộc sống mấy ngày qua đều rất phóng túng, ban ngày đi làm, ban đêm trở về trừ ăn cơm tắm rửa thì chính là ôm hôn, sau đó phát sinh quan hệ một cách tự nhiên...

Hoắc Minh có ngoại hình xuất sắc, trong chuyện ấy cũng rất hiểu phụ nữ, cô không thể không bị ảnh hưởng.

Tối thứ bảy, họ lại 'làm' vài lần.

Hoắc Minh tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, theo thói quen lấy một điếu thuốc.

Ôn Noãn thích nhất là nhìn anh hút thuốc, hai má lõm sâu, rất nam tính.

Điện thoại của Hoắc Minh vang lên hai tiếng.

Anh đi lấy, vừa hút thuốc và nhìn.

Sau khi tắm, Ôn Noãn thoa sản phẩm chăm sóc da, nhẹ nhàng hỏi: "Giờ này còn có công việc à?"

Hoắc Minh nhạt nhẽo cười: "Không phải! Là chú Kiều...chú ấy muốn tìm đứa con thất lạc, tuần này chú Kiều đi làm xét nghiệm DNA, nếu đứa trẻ đó cũng làm xét nghiệm thì có thể so sánh."

Ôn Noãn giật mình một chút.

Kho dữ liệu DNA...

Nếu cô cũng tham gia kho dữ liệu DNA, liệu có cơ hội tìm thấy cha ruột mình không?

"Đang suy nghĩ gì?"

Hoắc Minh vỗ chỗ bên cạnh, lúc Ôn Noãn đi tới liền ôm hôn cô, giọng nói rất gợi cảm: “Em có thích trang sức và quần áo hôm nay gửi đến không?”

Ôn Noãn đương nhiên thích, không có phụ nữ nào không thích châu báu trang sức cả.

Nhưng những thứ đó, cho dù Ôn Noãn không am hiểu thị trường cũng có thể đoán được giá thấp nhất cũng phải hai mươi triệu, cô dựa vào vai anh nói lời thật: “Đắt quá… Hoắc Minh, tôi không dám nhận."

“Có gì mà không dám!"

Hoắc Minh nhẹ nhàng vui đùa với cô, nhưng lại nhắm mắt suy nghĩ.

Anh nghĩ, sau này sẽ tặng cô tòa nhà văn phòng 400 mét vuông đó, nếu cô thích căn hộ này cũng để cô sở hữu, anh thực sự rất thích cô, sẵn lòng vì cô mà bỏ ra một số tiền lớn.

Nghĩ nghĩ, anh lại muốn.

Anh ghé gần tai cô, nhỏ nhẹ nói: "Ôn Noãn, để tôi làm một lần nữa."

*

Kể từ khi Hoắc Minh đề cập đến chuyện DNA, Ôn Noãn thỉnh thoảng nhớ lại.

Cô do dự.

Cô muốn đi làm xét nghiệm, nhưng cũng sợ làm tổn thương Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn.

Ở tầng dưới, trong phòng nhạc có một quán cà phê, Ôn Noãn thích hương vị này, mỗi lần đến đây để theo dõi tiến độ cô đều ngồi trong đó một lúc.

Ráng chiều uể oải chiếu rọi, Ôn Mạn tựa cằm lơ đãng.

Một giọng nói lịch thiệp vang lên: "Cô Ôn."

Ôn Noãn nhìn lên, thấy người tới thì thật bất ngờ, chính là Kiều Cảnh Niên.

Ôn Noãn nhanh chóng đứng lên: "Ông Kiều, chào ông."

Kiều Cảnh Niên mặc một bộ đồ vest sáng màu, rất hài hòa, ông khẽ cười: "Cháu là người yêu của Hoắc Minh, sao lại gọi chú xa lạ như vậy?"

Ôn Noãn kéo ghế cho ông cũng khẽ cười nói: "Chú cũng gọi cháu là cô Ôn."

"Là chú không đúng! Chú gọi cháu là... Noãn Noãn!"

Khi Kiều Cảnh Niên vừa gọi tên, giọng điệu hơi thắt lại, luôn có chút cảm xúc trong đó.

Ôn Noãn cầm menu đưa qua cho ông, vừa khẽ cười nói: "Có lúc bố sẽ gọi cháu là Tiểu Noãn!"

Tiểu Noãn...

Kiều Cảnh Niên hơi hoảng hốt.

Ông nhận thấy Ôn Noãn ở trước mặt, các nét mặt giống hệt như Lục Tiểu Noãn ngày xưa, cộng thêm tuổi tác phù hợp, ông thêm chút hi vọng xa vời, vì vậy hỏi: " Cháu đã gặp bố mẹ của Hoắc Minh chưa?”

Ôn Noãn khá ngạc nhiên.

Tuy Kiều Cảnh Niên là bề trên nhưng chủ đề này vẫn hơi đột ngột.

Cô cân nhắc một chút, chọn câu trả lời an toàn: "Chúng cháu vẫn đang hẹn hò, hiện tại chưa đến giai đoạn gặp bố mẹ ạ."

Kiều Cảnh Niên không hỏi tiếp.

Lúc này, cà phê của ông đã được đưa tới, ông nhấp nhẹ một ngụm rồi mỉm cười: "Không biết bố mẹ cháu làm nghề gì?"

Ôn Noãn nhìn vào tách cà phê.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng nói: "Bố cháu là một kế toán viên! Mẹ cháu ... đã mất khi còn rất nhỏ, hiện tại có một người dì, bà ấy đối xử với cháu rất tốt."

Ôn Noãn nói xong, cô nhìn Kiều Cảnh Niên nở một nụ cười.

Nhưng khóe mắt của cô hơi ươn ướt và mang chút màu đỏ nhạt, rõ ràng là đang nhớ về người mẹ của mình.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Kiều Cảnh Niên thắt lại đau đớn.

Ông thì thào nói nhỏ: "Người đã mất rồi..."

Còn trẻ mà đã mất, chắc chắn không phải Tiểu Noãn của ông! Sức khỏe Tiểu Noãn tốt như vậy, thầy bói nói bà sẽ sống đến trăm tuổi, cả đời vinh hoa phú quý!

Thật lâu sau, Kiều Cảnh Niên mới giật mình thất thố.

Ông theo phép muốn hỏi tên mẹ của Ôn Noãn...

Nhưng khi câu hỏi đến miệng, điện thoại của ông rung lên.

Kiều Cảnh Niên nhìn xuống điện thoại, nở một nụ cười xin lỗi Ôn Noãn: "Xin lỗi, là con gái chú gọi tới, con bé đã đến thành phố B, bây giờ chú phải đến sân bay đón con bé!"

Ôn Noãn nhẹ nhàng gật đầu.

Không biết vì sao, Kiều Cẩn Niên có chút bất đắc dĩ, tuy biết không đúng, nhưng vẫn nhẹ nhàng sờ tóc Ôn Noãn, dịu dàng nói: “Lần sau gặp lại, chú Kiều sẽ đãi cháu một bữa thật ngon.”

Ôn Noãn cười rộ lên.

Khi cười rộ lên, cô sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh, vô cùng đáng yêu.

Kiều Cảnh Niên lại hoảng hốt.

Thật sự rất giống, nếu không phải mẹ cô đã qua đời, có thể tiếp tục hỏi thêm...

*

Buổi tối trở về.

Ôn Noãn và Hoắc Minh nói chuyện, cô nói ở quán cà phê có gặp qua Kiều Cảnh Niên.

Hoắc Minh cười nhạt: "Chú Kiều không phải là nam thần của em sao? Em có bắt lấy cơ hội uống cà phê với chú ấy không?"

Lời này nghe không đúng lắm...

Ôn Noãn cố ý nói: "Nam thần của tôi không phải là anh sao?"

Hoắc Minh rõ ràng rất hài lòng.

Tiếp theo, Ôn Noãn hơi tiếc nuối nói: "Chỉ nói chuyện một lúc thôi, chú ấy có cuộc gọi, là con gái chú ấy gọi điện, nói là đến sân bay đón người."

Kiều An. . .

Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ, anh không đáp lại lời của Ôn Noãn, mà chăm chú vào màn hình TV.

Anh không rõ trên TV đang chiếu gì.

Gần đây, Ôn Noãn và anh sống chung rất hòa hợp, Hoắc Minh là người trưởng thành xuất sắc, có nhiều chuyện cô muốn hỏi ý kiến anh, lúc này cô không kìm được muốn nói về vấn đề DNA, rất muốn nghe ý kiến của anh.

Nhưng dù Ôn Noãn nói rất lâu, Hoắc Minh không nghe một từ nào...

"Hoắc Minh !"

"Hoắc Minh..."

...

Hoắc Minh định thần lại, nhìn Ôn Noãn trước mặt.

Ôn Noãn xinh đẹp, dịu dàng và tính cách cũng rất tốt, sau giờ làm việc cô chăm sóc anh rất tốt, người phụ nữ như vậy... Hoắc Minh biết chỉ cần anh đồng ý, anh hoàn toàn có thể có được cô.

Cả về thể xác lẫn tình cảm.

Ôn Noãn thích anh, anh biết...

Trong mắt cô luôn không thể giấu được điều đó!

Nhưng anh không muốn, anh không muốn bị ràng buộc, không muốn bị một người phụ nữ nắm giữ...Anh chỉ muốn tận hưởng mối quan hệ hiện tại của bọn họ.

Anh cảm thấy như vậy rất tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK