Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya.
õn Noãn chăm sóc Hoác Tây xong thì quay lại phòng ngủ chính, nhưng Hoầc Minh không có trong phòng.
Cô tìm thấy anh trong phòng sách.
Đêm đen như mực…
Anh không bật đèn mà đứng một mình trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ hút thuốc, làn khói nhả ra bị gió đêm thổi bay đi.
Làn khói trở nên nhẹ hơn, nhạt hơn.
Ôn Noãn đóng cửa lại, bước tới ôm anh từ phía sau: “Hoắc Minh, vân còn đang suy nghĩ sao?”
Kế từ lúc từ chùa trở về, anh vần luôn trầm tư chán nản.
Rõ ràng là rất đế tâm.
Hoắc Minh vố lên cánh tay ôm ngang eo mình, dập tât điếu thuốc, nhó giọng nói: “Không, em đừng suy nghĩ nhiều!”
Ôn Noãn áp mặt vào lưng anh, dỏ dành: “Vậy anh hãy vui lên đi nhé? VỊ sư thầy đó chưa hẳn đã đoán chuẩn, có lẽ chỉ nói bừa mà thòi *
Hoắc Minh quay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh sờ bụng cô: “Ngoan chứ?”
Ôn Noãn liếc anh: “Con mới cỏ một tháng tuối, sao mà ngoan hay không ngoan chứ?”
Hoắc Minh ỏm cỏ vào lòng, hỏn lèn tóc cô: “ón Noãn, anh sẽ bên cạnh em đến khi đứa bé này ra đời và nhìn nó lớn lên… Anh sẽ không bao giờ để em rời đi nữa.”
õn Noãn tựa vào lòng anh, nghe anh nói.
Cỏ đã ở bèn anh rất lâu, sao có thế không nhận ra trong lòng anh vần đang căng thẳng chứ.
Cỏ muốn khiến anh thoải mái.
Cỏ ngẩng đầu hòn lèn gò má của anh, rói hỏn xuống cố anh… Hơi thở ấm áp của người phụ nữ cuối cùng cũng lay động anh, hơn nữa, hiếm khi cô chủ động như vậy.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nâm lấy mái tóc dài của cô, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Anh rất muốn nhưng lại e ngại đứa con.
Bị cò trêu chọc rất lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được, bế cò lên, nhẹ nhàng đặt cô lên bàn sách rộng… ón Noãn hơi sợ, ôm chặt cố anh: “Hoâc Minh!”
Trong ánh sáng le lỏi, anh nghiêng người về phía trước hòn cò.
ôn Noãn muốn cứ động nhưng anh không cho, anh đan chặt mười ngón tay cô, hôn cô từng chút một.
“Hoắc Minh…*
Giọng ón Noãn run run.
Cỏ chỉ nếm thử cảm giác này một lần, chính là vào đèm tuyết rơi khi anh bế cò lên cây đàn dương cầm ấy… Cò sẽ không bao giờ quên đi đèm đó!
Hoâc Minh an ủi cô, giọng nói của anh đã hoàn toàn khàn đặc: “Đừng sợ! Không tốn thương đứa nhỏ đâu!”
Anh thừa nhận lời nói của vị sư thầy kia đã khiến anh bất an, nên lúc này anh phái làm gì đó để xoa dịu sự kích động trong lòng.
Thật lâu sau…
Hoâc Minh đứng tháng người, vẫn cúi đầu hỏn cò.
Cả người ôn Noãn vẫn còn hơi run rấy, cỏ đế mặc anh hỏn mình, cùng anh nếm trải hương vị điên cuồng.
Đêm lạnh như nước.
Hơi thở của anh hòa cùng hơi thở của cò, phá ra hơi thở nóng bỏng, quấn quýt với nhau.
Ôn Noãn nấm tựa vào vai anh, giọng run run còn mang theo tiếng nức nở hỏi: “Anh đã
thấy tốt hơn chưa?”
Hoâc Minh nhẹ nhàng ừ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi, thoải mái không?”
òn Noãn không nói nên lời…
Hoấc Minh yên lặng ôm cô, không biết đã qua bao lâu, khi ôn Noãn sắp ngủ thiếp đi, anh thì thầm vào tai cỏ: “ôn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cảm giác như mình bị bỏng.
Hơi ấm ấy đi sâu vào tận đáy lòng…
Đám cưới cúa Hoắc Minh và ôn Noãn được ấn định vào một tháng sau, bởi vì có bà Hoâc và Minh Châu lo liệu mọi việc nên ôn Noãn khá thảnh thơi, cô chỉ cần chăm sóc Tiếu Hoâc Táy như trước.
Hoâc Minh thì hơi bận rộn.
Anh muốn giải quyết hết những việc trong tay đế dành trọn một tháng cùng ôn Noãn đi đây đi đó.
Dẩn theo cả Tiếu Hoâc Tây nữa.
Anh đang xử lý công việc thì thư ký Trương mở cửa bước vào, cầm trên tay một chồng báo cáo tài chính.
Khi cỏ ấy đến, Hoâc Minh chỉ hơi ngước
mắt lên: “Đế xuống đi!”
Thư ký Trương không nhúc nhích.
Hoắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nên cầm lên xem, khi nhìn thấy là báo cáo tài chính của còng ty Anh Kiệt, anh không khỏi giật mình.
Ba nàm trước, anh đã rời khỏi ngành luật.
Nhưng còng ty Anh Kiệt do anh thành lập nén anh vân là cổ đông lớn duy nhất.
Đáng lẽ anh phải bán từ lâu, nhưng đến giờ vản chưa thực hiện!
Hoắc Minh mớ ra xem một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với thư ký Trương: “Phát công cáo giúp tôi, nếu có giá cả phù hợp thì chuyến nhượng đi!”
Thư ký Trương gật đầu, trong lòng cũng hơi buồn bã!
Công ty này do một tay Hoàc Minh thành lặp, nám xưa đã giải quyết rất nhiều vụ án giật gân cả trong và ngoài nước, lúc nối tiếng nhất muốn thuê luật sư Hoãc cũng phái hẹn trước rất lâu, việc xin số điện thoại còn khó hơn cả bác sĩ chuyên khoa.
Thư ký Trương nhanh chóng rời đi.
Hoâc Minh lặng lẽ ngồi đó xem báo cáo tài chính, sở dĩ anh đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy thật ra là vì bị ánh hưởng bởi
lời nói cúa vị sư thây đỏ.
Danh tiếng và tiền thù lao cao ngất từ những vụ kiện mà anh đã nhận hôi đó chỉ có mình anh biết rõ.
Anh… Đã làm rất nhiều điều trái với lương tâm!
Đang cảm thấy khó chịu trong lòng thì điện thoại trên bàn vang lên.
Là cuộc gọi từ một trại giam nào đó, bên kia mở lời rất lịch sự: “Anh Hoắc, tôi có làm phiền anh không?”
Hoắc Minh đoán có liên quan đến Kiều An nên mới nói uyến chuyến vài câu.
Đối phương ngừng một chút mới đi vào chủ đề: “Anh Hoắc, cò Kiều muốn gặp anh trước khi ra đi, anh có thời gian không?”
Hoắc Minh câm điện thoại, vò cùng tức giận!
Anh hạ giọng: “Cò ta có ý định giết con gái tòi, anh cảm thấy tòi có thời gian không?”
Người kia cũng cảm thấy không ốn nên nói lời xin lỗi rồi cúp máy.
Hoâc Minh ném điện thoại đi.
Anh cảm thấy hơi bồn chồn, không khỏi lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Những lời của vị sư thầy kia lại hiện lên trong tâm trí…
[Thí chủ có cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiếm cho những người xung quanh, sau này thí chú sẽ luân hồi trong thế gian một lần nữa, chỉ khi mây tạnh trăng lên thì mới thực sự viên mãn!]
Luân hồi…
Trước đây Hoấc Minh không tin vào chuyện tâm linh quý quái, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy kính sợ!
Anh hút xong nửa điếu thuốc thì gọi thư ký Trương vào, nghiêm túc nói: “Tỏi muốn thành lập một quỹ từ thiện! Gọi nó là Quỹ Tây Á đi, đâu tư một tỷ vào đó trong giai đoạn đầu và hướng đến những đứa trẻ mồ côi.”
Thư ký Trương hơi ngạc nhiên.
Tại sao đột nhiên Tổng giám đốc Hoăc lại muốn làm từ thiện thế?
Nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà nhanh chóng ghi nhớ lại rồi nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin”.
Hoắc Minh ra hiệu cho cô ấy ra ngoài.
Anh không có tâm trạng làm việc, tựa lưng vào ghế nhẹ nhàng xoay người, anh luôn cám thấy mình nên làm nhiều việc hơn nữa… để tích phúc cho vợ con!
Điện thoại trên bàn reo lên, người gọi đến là òn Noãn.
Hoâc Minh nhấc máy, dịu dàng trà lời:
“Em đã chọn được váy cưới chưa? Chọn xong rồi thì chiều anh về đón em, chúng ta sẽ cùng mặc thử.”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Em nào yếu ớt như vậy chứ! Em sẽ ngồi xe của tài xê tới đó, mình sẽ gặp nhau ở cửa hàng… Hoãc Minh, em đã chọn một chiếc váy cho Hoắc Tây, rất xinh đẹp, em gửi cho anh xem nhé.”
Hoâc Minh nói được.
Anh cúp điện thoại, một lúc sau thì nhận được một bức ảnh.
Một chiếc váy xòe rất đẹp, vô cùng phù hợp với mái tóc xoăn màu trà cúa Hoầc Tây.
Hoác Minh tướng tượng cánh một nhà ba người chụp ánh cưới, trong lòng cảm thấy dịu dàng, anh trá lời tin nhân Zalo: [Tròng rất đẹp, buối chiều anh về đón em, sau đỏ chúng ta sẽ tới đón Hoắc Tây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK