Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt Hoắc Tây áp vào gối.
Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Bố, con hơi mệt. Bố nói anh ấy mấy ngày sau lại tới.”
Hoắc Minh không nói gì thêm, ông chỉ nhanh nhẹn bế Tiểu Hoắc Tinh lên bao bọc kín, đặt vào trong xe em bé… Em bé mới sinh trợn tròn mắt, nhìn không rõ những đồ vật ngoài 20cm, nên chỉ có thế mở to đôi mắt đen nhánh, lắc cái đầu nhỏ.
Hoắc Minh nhịn không được hôn lên mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cô bé.
Tiếu Hoắc Tinh không giống với những đứa trẻ khác, lúc mới sinh không có nhiều tóc, chỉ lưa thưa mấy sợi màu trà.
Hẳn là di truyền từ òn Noãn.
Cho dù đứa nhỏ này ra đời như thế nào, Hoắc Minh vẫn rất thích.
Ông nhìn một hồi lâu rồi mới đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Trương Sùng Quang đang đứng chờ, thấy Hoắc Minh đi ra, anh vội vàng chào đón, cái chữ bố kia cũng không thốt ra được khỏi miệng, ngược lại hỏi: “Hoắc Tây thế nào, cô ấy có chịu gặp con không?”
Hoắc Minh không muốn nói chuyện với anh.
ông nhìn anh rồi dừng lại một chút: “Hoắc Tây nói sau mấy hôm nữa!”
Trương Sùng Quang cảm thấy hơi mất mát nhưng anh lập tức nói: “Mấy ngày này bố và mẹ cứ lo ở đây đi, Miên Miên và Duệ Duệ cứ đế ở bên chỗ con trước, tháng này con… Không bận.”
Hoắc Minh đồng ý nhưng cuối cùng ông vẫn nói thêm: “Đừng gọi như vậy nữa!”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Tâm trạng của Hoắc Minh rất phức tạp, đã từng như bố con ruột, hiện giờ lại khách sáo như chưa từng quen biết… Thế nhưng có thế làm gì bây giờ, có mấy đứa con rồi cũng không thể cả đời không qua lại với nhau.
Đang nói chuyện thì vợ chồng Hoắc Doãn Tư tới.
Mang đồ bố cho Hoắc Tây.
An Nhiên đi vào trước, Hoắc Doãn Tư đi theo sau, cuối cùng vẫn không nhịn được trừng mắt nhìn Trương Sùng Quang.
Hiện tại Trương Sùng Quang không còn địa vị gì ở nhà họ Hoắc nữa, tiếp tục chờ đợi ở đây cũng không phải là cách hay, hơn nữa Miên Miên và Duệ Duệ đã về trước, lúc này đang ở biệt thự.
Anh yên lặng đứng ở cửa một lát, sau đó xin phép về trước.
Một tuần sau, trước khi Hoắc Tây xuất viện, cô gặp Trương Sùng Quang.
Ban đầu là ôn Noãn ở bên trong chăm sóc cô, thấy Trương Sùng Quang tới, bà lập tức tránh đi.
Lúc rời đi, bà còn nhỏ giọng nói: “Mới sinh xong, Sùng Quang, con đừng kích thích con bé!”
Cổ họng Trương Sùng Quang nghẹn lại: “Dạ con biết.”
Ôn Noãn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ quay đầu lại nói với Hoắc Tây: “Mẹ đi gặp bác sĩ nói đôi lời, thủ tục xong xuôi thì về nhà.”
Hoắc Tây dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng gật đầu.
Ôn Noãn rời đi, ánh mắt của Trương Sùng Quang rơi xuống người Hoắc Tây, sắc mặt của cô không được tốt, có thế nhìn ra được sau đợt sinh con này đã ảnh hưởng tới sức khỏe, có lẽ phải một hai năm nữa mới có thể về lại sức.
Cổ họng Trương Sùng Quang căng ra: “Hoắc Tây.”
Hoắc Tây rất bình thản, cô cũng nhìn chăm chú vào anh, nhẹ giọng nói: “Con ở đằng kia, anh qua xem đi, nhưng giờ con bé ngủ rồi, đừng đánh
thức nó.”
Trương Sùng Quang không dịch nổi bước chân.
Anh nhìn chằm chằm vào người vợ trước, nhìn người phụ nữ đã vì mình mà sinh ra ba đứa con, anh muốn níu kéo, có lẽ là từ lúc bọn họ vừa ly hôn, không một giây phút nào mà anh không muốn níu kéo.
“Hoắc Tây, để anh chăm sóc cho em, chuyện gì em không thích anh sẽ không làm.”
“Bọn nhỏ cũng cần có bổ.”
Tuy rằng Hoắc Tây vẫn luôn tự nhủ mình phải bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng đã hoàn toàn cắt đứt nhưng sau khi nghe thấy những lời này, cô vẫn nhịn không được, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Anh đã làm gì?”
Con ngươi của Trương Sùng Quang trở nên tăm tối: “Là anh không tốt.”
Anh vẫn khát cầu, khát cầu cô cho mình một cơ hội.
Không khí trở nên giằng co…
Thật lâu về sau, cuối cùng là Hoắc Tây mở miệng.
Cò chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, nói
nhỏ: “Trương Sùng Quang, tòi biết trong lòng anh đang nghĩ gì, anh chỉ đơn giản nghĩ rằng nế tình ba đứa con, sớm hay muộn cũng có một ngày tôi sẽ mềm lòng, cho nên hơn nửa năm này anh vẫn luôn ân cần chăm sóc… Nhưng mà Trương Sùng Quang, chúng ta lớn lên cùng nhau, giữa cả hai chắc hẳn cũng hiếu biết về nhau hơn những người khác vài phần, anh cảm thấy giữa chúng ta còn khả năng nào không? Giữ được thể diện này là tất cả những gì tôi có thể cho anh.”
Sấc mặt của Trương Sùng Quang rất khó coi, thậm chí còn tái nhợt hơn cả người vừa mới sinh con là Hoắc Tây.
Anh cẩn thận tiêu thụ lời nói của Hoắc Tây.
Lúc mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục sự dịu dàng: “Được, anh biết rồi!”
Hoắc Tây biết anh sẽ không từ bỏ nhưng cô cũng không thế nề hà.
Từ khi con sinh ra, cuộc hôn nhân giữa cô và Trương Sùng Quang, cô đã không thể thể hiện tính tình một cách bừa bãi, cô quay mặt nhìn về phía giường em bé, nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn gặp con sao?”
Trương Sùng Quang ừ một tiếng.
Anh đi đến bên cạnh giường em bé, cấn thận nhìn chăm chú em bé, trắng trẻo mũm mĩm, lúc này đang say giấc nồng, hơi thở ra cũng làm
người ta cảm nhận được sự thơm ngọt.
“Con bé rất đáng yêu.”
Trương Sùng Quang nhịn không được nhìn về phía Hoắc Tây: “Rất giống em lúc còn nhỏ.”
Hoắc Tây chỉ cười nhẹ, không có đáp lại anh, Trương Sùng Quang không khỏi lại cảm thấy có chút mất mát.
Đúng lúc này, Tiểu Hoắc Tinh khóc.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai cẳng chân trắng nõn dùng sức đạp qua đạp lại… Người làm bố lại nhịn không được bế cô bé lên, một tay kiểm tra một chút, cũng không đi tiểu.
Trương Sùng Quang nhìn về phía Hoắc Tây: “Chắc là đói bụng.”
Nói xong không khí trở nên có hơi vi diệu, bởi vì đói bụng sẽ phải cho bú sữa, bọn họ đã ly hôn từ lâu, đề tài này không khỏi quá mẫn cảm.
Sau khi sinh xong được ba ngày, Hoắc Tây cũng đã tự cho con bú.
Lúc Trương Sùng Quang nói như vậy, cô lạnh lùng nói: “Anh ôm con tới đây.”
Trái tim mỏng manh của Trương Sùng Quang đều đang run rấy, anh cẩn thận bế bé đang khóc ầm trời lên đặt vào trong lòng ngực Hoắc Tây, lúc ôm lấy con, thân thể hai người không khỏi có chút tiếp xúc.
Đã lâu rồi anh chưa đụng chạm vào cô, lúc này cho dù chỉ chạm vào một chút cách lớp quần áo, trong lòng cũng không khỏi rung động, nhịn không được mở miệng: “Hoắc Tây.”
Hoắc Tây dịu dàng ôm lấy con…
Cô dừng lại: “Anh đi về trước đi! Nên nói đều đã nói.”
Hai người dựa gần nhau, lúc này ở giữa lại có đứa con mà hai người cùng sinh ra, trong lúc nhất thời Trương Sùng Quang động lòng, ôm nhẹ lấy bờ vai mỏng của cô, cũng nhịn không được tiến lại gần: “Hoắc Tây, đừng như vậy, lại cho anh một cơ hội, anh sẽ không…”
Anh không thể tiếp tục nói thêm.
Bởi vì dưới bàn tay anh, cả người Hoắc Tây cứng đơ như cục đá, toàn thân cô đều kháng cự anh tới gần.
Hóa ra, quãng thời gian ở Geneva và Melbourne đó…
Cho dù đã hơn nửa năm trôi qua…
Cô vẫn không thể quên, cũng không thế cho qua, càng không tha thứ cho anh.
Trong lòng cô vẫn luôn hận anh, hận anh lúc trước ép buộc cô.
Trong lòng Trương Sùng Quang vô cùng bi thương, anh không tiếp tục dây dưa, nhẹ nhàng
buông cô ra, giọng nói đè nén rất nhẹ: “Em cho con ăn đi, anh đi trước.”
Hoắc Tây khồng đáp lời, đang đợi anh rời đi.
Trương Sùng Quang lui ra phía sau vài bước, rồi lại liếc mắt nhìn con gái một cái thật sau, lúc này mới đi ra ngoài.
Trước cửa phòng VIP có một hành lang, vô cùng yên tĩnh, giày da của anh dẫm lên mặt sàn phát ra tiếng lộp bộp… Bỗng dưng Trương Sùng Quang cảm thấy ngay cả tiếng đôi giày phát ra cũng trở nên khó chịu.
Anh đi đến cuối hành lang, ở một nơi không có người, run tay châm một điếu thuốc lá.
Anh cai thuốc, nhưng ngẫu nhiên phiền lòng vẫn sẽ hút một cây.
Làn khói xám mỏng manh từ từ dâng lên, giữa hình ảnh mờ mịt đó, khóe mắt Trương Sùng Quang ướt át.
Anh không quay lại phòng bệnh, cúi đầu lướt di động.
Mới mở di động ra đã có một tin tức lớn xuất hiện, 9 giờ sáng trên một đoạn đường ở thành phố B đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, nhiều xe đâm liên hoàn vào nhau, ở trong đó có một chiếc xe cấp cứu của trung tâm truyền máu. Theo báo cáo có rất nhiều người chết và bị
thương, trong đó có một vị danh nhân, là Nguyên Chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị Hoắc Minh.
Trương Sùng Quang lại lướt thêm, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
[Nguyên chủ tịch Hoắc Thị gặp tai nạn giao thông bị sốc xuất huyết, đang được cấp cứu.]
[Theo tin tức, Hoắc Minh có nhóm máu hiếm, kho máu đang cấp cứu, tính mạng của Nguyên chủ tịch Hoắc Thị đang bị đe dọa.]
in tức chấn động đến mức che trời lấp bể.
Trương Sùng Quang gạt tàn thuốc rơi xuống đất, anh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Bác sĩ Vương, tôi Trương Sùng Quang, hiện tại tôi đang ở bệnh viện Ngưỡng Đức… Đúng, mau chóng sắp xếp, rút xong là đưa tới liền, trước đừng nói gì cả.”
Sắp xếp xong, anh cúp điện thoại, lại nhìn về phía phòng bệnh.
Trong phòng lấy máu đặc thù, chủ nhiệm Vương tự mình rút máu cho Trương Sùng Quang.
Ông nhịn không được mà nói: “Nếu bình thường không có chuyện gì lớn, vẫn luôn có hàng tồn kho.”
Trương Sùng Quang biết, lúc Hoắc Tây sinh đã dùng hết lượng máu anh đế dành rồi, hiện tại Hoắc Minh cần một lượng máu lớn, nước xa
không cứu được lửa gần chỉ có thể rút từ trên người anh.
Máu tươi đỏ thắm chạy ra khỏi cơ thể anh, từ từ chảy vào trong ống đựng trong suốt.
Chủ nhiệm Vương nhịn không được nói: “Cũng được rồi! Tiếp tục rút nữa cậu sẽ lên cơn sốc.”
Sắc mặt Trương Sùng Quang vàng như nến, anh chỉ cười nhẹ: “Rút thêm 200ml đi! Tôi sợ không đủ.”
Anh vừa nói, lại nhịn không được sờ bao thuốc trong túi áo.
Chủ nhiệm Vương đè tay anh lại, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa tôi bảo y tá đưa mấy bình sữa bò tới đây, cậu cũng phải chăm sóc cơ thế một tí, đừng hút thuốc cả ngày.”
Trương Sùng Quang chỉ cười.
Sau một lúc lâu, chủ nhiệm Vương lấy đi toàn bộ số máu, bệnh viện dùng xe chuyên dùng khấn cấp đưa đến chỗ Hoắc Minh, vốn dĩ Trương Sùng Quang định đi theo, nhưng đúng lúc này Hoắc Doãn Tư lại gọi điện thoại tới đây.
Trương Sùng Quang không nghe, anh biết Hoắc Doãn Tư muốn cái gì.
Ba cuộc điện thoại liên tục gọi đến.
Anh bắt máy, giọng nói lạnh lùng: “Bảo Hoắc
Táy tới cầu xin tôi.”
Bên kia Hoắc Doãn Tư rất sửng sốt, một lát sau cậu ấy lại không nhịn nổi nữa, thấp giọng chất vấn: “Trương Sùng Quang, anh sờ vào lương tâm của mình đi! Bố tôi nuôi anh bao nhiêu năm có chỗ nào bạc đãi anh không, anh có lỗi với chị của tôi như thế, ông ấy có bắt anh đền bù gì không, thế nhưng bây giờ ông ấy không nói thì tôi cũng biết, trong lòng ông ấy vẫn còn có một vị trí…Nhưng mà Trương Sùng Quang, chắc là bố tôi cũng không biết khoảng trống ông ấy đặt trong lòng thật sự chính là một con sói mắt trắng.”
“Cậu không cần kích tôi! Hoắc Doãn Tư, tôi nói rồi, muốn có máu thì bảo Hoắc Tây cầu xin tôi.”
“Đồ chó, anh chờ đó!”
Trương Sùng Quang cúp luôn điện thoại, chờ đến lúc Hoắc Doãn Tư lại gọi tới anh vẫn luôn không nghe, ước chừng một phút sau Hoắc Tây gọi điện tới, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“ở trên đường, lập tức đến công ty, có tài liệu khẩn cấp cần xử lý.”
Giọng điệu của Hoắc Tây trở nên vội vàng: “Trương Sùng Quang ”
Giọng điệu của Trương Sùng Quang lạnh
lùng: “Tới công ty của anh rồi nói!”
Anh cúp điện thoại đồng thời tắt luôn máy.
Bên kia, Hoắc Tây lẳng lặng nhìn di động, một lát sau cô lập tức bắt đầu thay quần áo cũng sắp xếp người giúp việc trong nhà: “Tôi đi ra ngoài một chút! Để ý em bé”
Người giúp việc cũng biết Hoắc Minh xảy ra tai nạn xe cộ, lại lo lắng cậu Sùng Quang sẽ tuyệt tình.
Năm đó, ông đã truyền nhiều máu cho anh như thế, sao anh lại có thế nhẫn tâm thấy chết mà không cứu, dù sao cũng từng là bố con.
Lúc Hoắc Tây ngồi lên trên xe„ Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại tới, hỏi cô nên nói như thế nào…
Hoắc Tây rũ mắt, nói nhỏ: “Chị sẽ cầu xin
Trươnq Sùnq Quanq.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK