Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang không trả lời ngay.
Anh chỉ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, giọng nói khàn khàn khó tin: “Anh muốn nghe em nói… em yêu anh!”
Hoắc Tây im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Trương Sùng Quang, địa vị của anh ở thành phổ B gần như ngang bằng với nhà họ Hoắc, anh có tất cả. Em vốn tưởng rằng tình yêu là thứ mà anh không cần tới nữa”.
Trương Sùng Quang tiến lên từng chút một.
“Anh không cần hay em mới là người không cần?”
“Hoắc Tây… Bạch Khởi đã chết được ba năm, mặc dù lúc đó anh quả thực đã sai khi gửi cậu ấy ra nước ngoài và che giấu cái chết của cậu ây. Nhưng sau ngần ấy năm, anh đã đối xử với em, với các con và với bò’ mẹ như thê’ nào, em không hề nghĩ đến sao?”
Hoắc Tây nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy thật xa lạ.
Cò đã từng cho anh tất cả nhưng anh không
muốn, anh chỉ muốn tự do. Khi anh chơi đủ rồi quay lại, lại muốn ở bên cô, trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng cô vẫn quay lại với anh.
Hoắc Tây không muốn nhiều, chỉ cần một cuộc sổng đơn giản.
Trước đây, cô ấy hẳn sẽ coi thường bản thân vì sự tầm thường đó.
Nhưng Trương Sùng Quang không phải đối tượng phù hợp, trong lòng cô vẫn như lửa đốt nên cô không thể chịu đựng được… Đối với Hoắc Tây, Bạch Khởi cũng giống như Doãn Tư là người thân của cô.
Anh ép Bạch Khởi ra nước ngoài, Bạch Khởi không có người thân và qua đời ở nước ngoài.
Đến một lời chia buồn cũng không có!
Đây là nổi đau không thể nguôi ngoai của Hoắc Tây, nhưng cô có thế làm gì được? Ngoài việc có hai đứa con chung và cha mẹ, cô và Trương Sùng Quang còn có công việc kinh doanh của gia đình, giữa họ có quá nhiều chuyện liên quan và mổi liên hệ phức tạp.
Trừ khi Trương Sùng Quang sẵn sàng ly hôn.
Hoắc Tây chưa bao giờ chính thức đề cập đến chuyện này, nhưng khi đối mặt với Trương Sùng Quang một lần nữa, cô đã không còn sức lực mà yêu anh.
Cô nhìn Trương Sùng Quang và lần đầu tiên nói một cách nghiêm túc: “Nếu anh thực sự cảm thấy rằng không thể tiếp tục sống như thế này, chúng ta thực sự có thế…”
Cô không có cơ hội để nói nốt phần còn lại.
Sau đó là một tiếng “cạch”, dây an toàn của cô được cởi ra, sau đó cô bị kéo lên ghế lái, đè lên người Trương Sùng Quang, cả hai người đều rất cao, may là xe rộng rãi.
“Trương Sùng Quang, anh đang làm gì vậy?”
“Anh điên à? Bị người giúp việc nhìn thấy thì phải làm sao?”
Lòng bàn tay của người đàn ông di chuyển dọc theo eo cô, ấn mạnh vào đó. Đôi mắt anh hơi đỏ, giọng nói khàn khàn: “Sẽ không có người nhìn thấy đâu, người giúp việc đều được cho nghỉ rồi”.
Rồi anh hôn cô.
Chiếc váy công sở mà Hoắc Tây đang mặc cũng bị lòng bàn tay to lớn của anh vén lên, sự căng thẳng giữa nam nữ trưởng thành sắp bùng nố!
Hoắc Tây sao có thể đồng ý?
Nhưng từ bao giờ hành động thán mật này lại trở thành sự giày vò, cô thực sự chẳng cảm thấy gì cả.
Trương Sùng Quang hôn cô thật sâu và nhẹ nhàng rất lâu.
Anh một tay mở cửa xe, bế Hoắc Tây ra ngoài, trời đã chạng vạng, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn, có lẽ có người đã cấn thận chuẩn bị bữa tối.
Anh đi qua phòng khách, đồ ăn trên bàn đã nguội rồi.
Trương Sùng Quang cũng không thèm nhìn, ôm Hoắc Tây mặt không cảm xúc đi lên lầu, Hoắc Tây biết cô không thế thoát ra được nên lạnh giọng hỏi: “Ý anh là sao, anh muốn dùng vũ lực sao?”
Trương Sùng Quang bước lên lầu.
Ngọn đèn pha lê lộng lẫy phía trên phản chiếu ánh sáng rực rỡ, khiến khuôn mặt anh càng rõ ràng hơn.
Nghe vậy, anh cúi xuống nhìn cô.
Trên đôi môi mỏng hoàn mỹ của anh hiện lên một tia giễu cợt, giọng nói cũng lạ lạ: “Tôi quan hệ với vợ tôi mà gọi là dùng vũ lực sao?… Luật sư Hoắc, tôi nghĩ vợ chồng luôn có nghĩa vụ đáp ứng nhu cầu của nhau, phải không?”
Hoắc Tây tức giận đến nỗi khóe mắt đều đỏ bừng.
Rõ ràng là anh đang cố ý, trời vẫn còn chưa
tối anh đã bế cô lên lầu như thế này. Trương Sùng Quang đang muốn nói với cô rằng anh là chồng cô, anh muốn làm gì cô cũng được.
Lại còn thoả mãn nhu cầu của nhau…chết tiệt!
Cô lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, tôi không cần!”
Trương Sùng Quang hôn khóe miệng cô, nói: “Bà Trương…lát nữa em sẽ cần nó thôi!”
Nói xong, anh đá tung cửa phòng ngủ chính.
Anh ném Hoắc Tây lên giường lớn, cô choáng váng chưa kịp đứng dậy thì anh đã quỳ xuống giường, một chân đè cô xuống. Trương Sùng Quang dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, nghiêng người về phía trước bật tất cả đèn trong phòng ngủ.
Đèn sáng đến mức chói mắt, chiếu sáng tất cả mọi thứ.
Hoắc Tây vừa đá vừa mắng anh là kẻ biến thái.
Trương Sùng Quang ấn chặt cô xuống, vẻ mặt trịch thượng nhìn cô, dùng giọng rất nhẹ nói: “Sao vậy, em không muốn bị anh nhìn thấy sao? Chúng ta là vợ chồng mà cũng không được nhìn sao?”
“Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bởi vì
giãy giụa nên tim cô đập rất nhanh khiến lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Có lẽ anh đã kìm nén quá lâu, hoặc có thế anh nóng lòng muốn nhận được sự hưởng ứng của cô nên hành động rất mạnh bạo.
Ban đầu rất mạnh bạo, sau đó lại giống như kẻ lưu manh.
Đó không phải là cách nên dùng đế đối xử với vợ, ban đầu Hoắc Tây còn phản đổi nhưng sau đó cô chỉ quay mặt đi và đế mặc anh làm việc đó…
Một người phụ nữ sẽ không cảm thấy thoải mái nếu cô ấy không tình nguyện.
Từ đầu đến cuối, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, dáng vẻ hết sức chịu đựng.
Điều này khiến Trương Sùng Quang bị đả kích, vào lúc hung hãn nhất, anh ỏm lấy cơ thể cô và giày vò cô một cách hung bạo, đồng thời nhẹ nhàng thì thầm: “Em là của anh, và em sẽ là của anh cả đời! Em không được phép tìm người khác!”
Điều duy nhất đáp lại anh là một giọt nước mắt mơ hồ nơi khóe mắt Hoắc Tây.
Cơ thể cô đang lâng lâng nhưng tâm trí cô lại vô cùng sáng suốt.
Cô nghĩ về việc làm thế nào mà cô và Trương Sùng Quang trở thành như ngày hôm nay.
Cuộc mây mưa đã kết thúc.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, trong phòng tối om, Hoắc Tây nằm nghiêng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô không biết Trương Sùng Quang đã giày vò mình bao lâu.
Nhưng trăng đã lên, ít nhất cũng đã hơn chín giờ tối… Cô thầm nghĩ, liệu mình có nên mừng vì Trương Sùng Quang không có nhân tình ở bên ngoài nên trút toàn bộ sức lực vào cô không?
Cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra.
Trương Sùng Quang mặc áo choàng tắm bước ra, mái tóc đen nhỏ giọt nước, trượt xuống cố, chui vào ngực, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy anh rất gợi cảm.
Khi một người đàn ông cảm thấy thoải mái, tính khí của anh ta sẽ trở nên tốt hơn nhiều.
Lúc này trên mặt anh không còn sự hung hãn như ban nãy mà trở nên vô cùng hoà nhã. Anh dùng khăn lau khô mái tóc ướt của mình, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, giọng nói dịu dàng: “Có đau không?”
Hoắc Tây kéo tấm chăn mỏng ngồi dậy.
Vừa mở miệng, giọng nói của cô đã khàn khàn: “Đau thì anh có để em đi không?”
Trương Sùng Quang khẽ mỉm cười, tâm trạng vui vẻ nói: “Đi tắm đi, anh xuống lầu hâm nóng đồ ăn”.
Hoắc Tây biết.
Đàn ông thường nhầm lẫn tình dục với tình yêu.
Sau sự việc vừa rồi, trong đầu Trương Sùng Quang nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ đã phá vỡ băng giá và quay trở lại như cũ, ít nhất sau này anh có thể vui vẻ quan hệ với cô.
Nhưng phụ nữ thì khác, một khi đã thất vọng về một người đàn ông thì rất khó để có lại tình cảm với anh ta.
Hoắc Tây không nói ra những điều này, sau khi anh rời khỏi phòng ngủ chính, cô bước vào phòng tắm tắm rửa thật sạch sẽ, nhiệt độ nước được điều chỉnh hơi nóng là vì cô cố tình không muốn có thai.
Khi bước ra, cô thay bộ quần áo ở nhà.
Do dự một lúc, cô mở tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc nhỏ bên trong, đó là viên thuốc uống sau khi làm chuyện đó.
Hoắc Tây đã mua nó từ lâu rồi.
Cô không biết tại sao lúc đó mình lại mua nó, có lẽ chỉ dành cho ngày hôm nay, cô và Trương Sùng Quang không thể có thêm một đứa con
nữa, như vậy sẽ càng thêm rắc rối.
Trong phòng ngủ không có nước, cô đi đến phòng khách lấy một chai nước khoáng trên bàn, mở ra và uống cùng những viên thuốc, cô nuốt một ngụm không hề do dự.
“sẵn sàng chưa? Đồ ăn còn nóng…”
Đến cửa, giọng nói của Trương Sùng Quang dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Táy và lọ thuốc trong tay cô.
Hoắc Tây nhìn theo ánh mắt của anh.
Sau đó cỏ bình tĩnh nói: “Anh không dùng biện pháp bảo vệ, tạm thời chúng ta cũng không có ý định sinh thêm con”.
Trương Sùng Quang hỏi: “Đây có phải là một lời giải thích?”
Hoắc Tây nhẹ nhàng cười đáp: “Có lẽ là vậy!”
Trương Sùng Quang chậm rãi bước vào, lúc này anh mặc áo sơ mi trắng và quân tây đen, anh trông giống như người cô yêu thích trước đây, nhưng bây giờ trên khuôn mặt anh không nở nụ cười. Những ngón tay dài của anh cầm lọ thuốc lên, xem một lát rồi nói: “Hoắc Tây, em không muốn có con với anh nữa phải không? Đến việc làm chuyện vợ chồng em cũng miễn cưỡng như vậy, còn không muốn kêu rên một tiếng”.
Hoắc Tây cảm thấy bất lực, thấp giọng nói:
“Trương Sùng Quang, em chỉ có thể nói em không thể cho anh những gì anh muốn!”
Trương Sùng Quang ngước mắt lên.
Khi anh nhìn cô lần nữa, đôi mắt anh thật xa lạ.
Hóa ra anh không phải là người duy nhất đau khổtronq cuôc hôn nhân này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK