Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang nhìn khóe mắt cô ướt nhòe, trái tim đau đớn không ngơi.
Anh giơ tay lên định lau nước mắt cho cô, nhưng Hoắc Tây phản ứng rất lớn, cô hất tay anh ra luôn, cô thì thào: “Đừng chạm vào tôi… Trương Sùng Quang, đừng chạm vào tôi!”
Bởi vì quá ghê tởm!
Ánh đèn phòng vệ sinh sáng trưng, hai bên nhìn nhau.
Trong mắt Trương Sùng Quang vẫn có quyến luyến, nhưng Hoắc Tây đã quyết định buông hết tất cả… sau một lúc dài im lặng cô thấp giọng nói: “Đúng, tôi muốn đưa Miên Miên và Duệ Duệ ra nước ngoài, nhưng không phải là đi cùng Tạ Quân. Trương Sùng Quang, nếu anh để ý điếm này thì tôi đã nói cho anh biết rồi đấy, bây giờ… anh biến khỏi tầm mắt tôi được rồi chứ?”
Cô nói xong, nhẹ nhàng kéo chiếc váy ngủ tơ tằm lên.
Thật sự không thể chịu nối.
Phòng tắm im ắng, trên chiếc giường rộng ngoài phòng ngủ là đứa con chung của họ đang ngủ, đáng lẽ ra bầu không khí phải thân thiết khăng khít, nhưng giữa họ chỉ còn lại sự xa lạ.
Trương Sùng Quang lùi về sau, chống tay lên bệ rửa tay.
Anh rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng bàn tay đã sờ vào túi quần rồi lại thả ra. Anh nhìn người vợ năm xưa, rồi lần đầu tiên bộc bạch chuyện giữa anh và Tống Vận: “Ban đầu anh chỉ muốn chọc tức em, hoặc là thăm dò em, nhưng về sau… chắc là vì hôn nhân quá trầm lặng, quan hệ của anh và cô ta giống như một con tàu không thế lái trở lại, kéo không về, nhưng Hoắc Tây, anh chưa từng thích cô ta.”
Anh nói rất chân thành, nhưng Hoắc Tây lại không muốn nghe.
Cô quay người, ngón tay trắng nõn cầm vào tay nắm cửa rồi nói nhỏ: “Chuyện ghê tởm như vậy, anh cứ giữ lại mà từ từ thưởng thức đi!”
Trương Sùng Quang không cho cô đi.
Anh nắm lấy cố tay cô, cầu xin cô: “Đừng ra nước ngoài, được không?”
Câu trả lời của Hoắc Tây là hất tay anh ra…
Sáng sớm, lớn bé nhà họ Hoắc có mặt đầy đủ.
Hoắc Minh vẫn như trước đây, uống tách cà phê đen mà ông yêu thích và ăn hai lát bánh mỳ, Ôn Noãn săn sóc rót cho ông cốc sữa bò nóng: “Đã một bó tuổi rồi thì đừng cố làm ra vẻ nữa,
sáng sớm uống cà phê không sợ hại bao tử à.”
Hoắc Minh không nghĩ vậy, ông kiên trì uổng hết tách cà phê.
Sau đó ông gấp tờ báo lại nói với ôn Noãn: “Phải rồi, dạo này trong nhà có chuột, lát nữa bà bảo người giúp việc mua mấy cái bẫy chuột nhá, tôi thấy cái lỗ chó ở sân sau là dễ có lắm, bà bỏ mấy cái vào đây.”
Ôn Noãn không rõ nguyên do: “Hả, nhà có chuột á? Sao tôi chưa nghe người giúp việc nói nhỉ.”
Hoắc Minh khẽ hừ: “Không những có, còn không nhỏ nữa cơ!”
Hoắc Tây vẫn im lặng ăn sáng, sau khi nghe xong cô đặt cốc xuống rồi nói: “Con ăn xong rồi, bố mẹ, con đưa Miên Miên và Duệ Duệ đi học đây.”
Hoắc Minh gọi cô lại: “Bố với mẹ đưa đi cho! Bây giờ con sống ở nhà rồi, cần gì phải vất vả thế.”
Hoắc Tây cười nhẹ.
Miên Miên vừa nghe Hoắc Minh bảo sẽ đưa cô bé đi học, cô bé lập tức ngồi thẳng người ăn sạch bữa sáng.
Hoắc Minh nhìn cái bát rỗng, không khỏi nhớ đến Hoắc Tây hồi nhỏ, vui mừng một cái là cũng thích vét sạch bát cơm… Trong lúc nhất thời tình
cha hiền hậu dâng lên, ông vươn tay ra xoa đầu Miên Miên.
Giống mẹ nó thật.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất yên bình, có vẻ Trương Sùng Quang đã chấp nhận sự thật rằng Hoắc Tây sẽ đưa con ra nước ngoài, anh không nói gì nữa, nhưng mỗi tuần anh đều sẽ sang đón Miên Miên và Duệ Duệ đi chơi vào cuối tuần.
Tuy hai đứa nhỏ vẫn khó chịu, nhưng chúng đã dịu đi rất nhiều.
Chiều thứ sáu.
Trương Sùng Quang họp xong về văn phòng, anh ngồi sau bàn làm việc lật xem một văn kiện, đó là tài liệu về một công ty mới đăng ký ở nước ngoài.
Đúng, anh cũng chuẩn bị ra nước ngoài.
Hoắc Tây muốn đi, anh không lay chuyển được cô, vậy thì anh sẽ cùng cô ra nước ngoài.
Trương Sùng Quang đang xem, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, thấy sổ lạ anh suy nghĩ xong bắt máy, đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta gặp mặt đi!”
Là Tống Vận.
Trương Sùng Quang nhíu mày, anh khó chịu nói: “Tôi sẽ không gặp cô! Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, đoạn kia của chúng ta coi như là quá khứ đi.”
Tổng Vận trở nên kích động: “Trương Sùng Quang, dựa vào đâu mà anh bảo qua là qua, thế tôi thì sao… Tinh cảm mà tôi bỏ ra là cái gì? Người nhà tôi đều biết tôi có bạn trai, và sẽ kết hôn.”
Trương Sùng Quang châm một điếu thuốc lá.
Giọng anh lạnh băng: “Tôi chưa bao giờ nói muốn kết hôn với cô.”
Tống Vận im lặng rất lâu, sau đó quái gở nói: “Đúng rồi tôi quên mất, bà Trương trong lòng anh mãi mãi chỉ có Hoắc Tây đúng không, nhưng cô ta không cần anh nữa.”
Cô ta nói xong cúp máy luôn.
Trương Sùng Quang chặn số này luôn, ngón tay thon dài chơi điện thoại một lúc, sau đó anh gọi điện tới văn phòng luật sư Anh Kiệt, rồi được chuyến máy tới Hoắc Tây.
Dạo này anh không làm phiền nên khi anh yêu cầu muốn gặp con, Hoắc Tây cũng không từ chối.
“Chuyện gì?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của
Hoắc Tây, trong giọng nói chín chắn có một chút khàn khàn, rất gợi cảm… ít nhất là Trương Sùng Quang nghe thấy vậy.
Anh biết dạo này cô qua lại khá mật thiết với Tạ Quân.
Thỉnh thoảng cô còn đến quán bar kia, nghe Tạ Quân đàn ghi ta hát tình ca, không phải anh không ghen, nhưng anh không dám nhắc nửa chữ trước mặt Hoắc Tây, sợ cô phản cảm.
Trương Sùng Quang dịu dàng nói: “Chiều mai anh muốn đón Miên Miên và Duệ Duệ qua, mang cả tiểu Quang về nữa, anh còn tắm cho nó.”
Chuyện này bình thường, anh hoàn toàn không cần phải bảo cô.
Hoắc Tây biết ý của anh, chẳng qua anh muốn nói chuyện với cô thôi, cô không vạch trần chỉ thản nhiên trả lời: “Tôi sẽ nói với bố tôi, anh cứ sang là được.”
Một thời gian rồi Trương Sùng Quang chưa gặp cô, không tránh khỏi muốn gặp cô.
Anh không kìm được thấp giọng hỏi cô: “Sao thế, em không có nhà à? Em lại hẹn chơi bóng hoặc cưỡi ngựa với bác sĩ Tạ kia à?”
Hoắc Tây nghĩ đến bản tin trên báo, cô cười nhẹ: “Không phải việc của tổng giám đốc Trương!”
Nói xong cô cúp máy.
ứng phó với Trương Sùng Quang xong, cô thu dọn đồ đạc rồi chuấn bị tan làm sớm… hôm nay Lục u có buổi ký tặng, cô nàng mời cô qua xem, Hoắc Tây rất thương em nên không muốn làm cô nàng thất vọng.
Vừa mới thu dọn xong, trợ lý của cô gõ cửa đi vào.
“Luật sư Hoắc, có cô Tống muốn gặp ngài!”
Cô Tống… Tống Vận?
Hoắc Tây không ngờ một cái tên cũ lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô… Cô không muốn gặp Tống Vận, bởi vì cô đã cắt đứt với Trương Sùng Quang rồi, Tống Vận nên đế Trương Sùng Quang xử lý.
Nhưng cô nghĩ đến việc khác, thế là cô bảo: “Cô cho cô ta vào đi!”
Trợ lý khẽ nói: “Vâng!”
Một lát sau, Tổng Vận đi vào, khi trợ lý đang do dự không biết có cần pha cà phê không, Hoắc Tây nói: “Cô ra ngoài trước đi, đóng cửa lại.”
Đợi trợ lý đóng cửa lại, Hoắc Tây nhìn sang Tổng Vận.
Tống Vận nhìn văn phòng xa hoa này, nội tâm thấy không tự tin, Hoắc Tây vừa ra đời đã có được quá nhiều thứ.
Cô ta dựa lưng vào cửa, không cam lòng nói: “Tôi với Trương Sùng Quang….”
Hoắc Tây ngắt lời cô ta: “Tôi không muốn nghe câu chuyện của cô và anh ta, tòi gặp cô chỉ để nói cho cô biết, nếu cô nghĩ Trương Sùng Quang phụ bạc cô, vậy cô nên đi tìm anh ta chứ không phải chạy đến chổ tôi ồn ào… tôi và anh ta đã ly hôn rồi!”
So với sự bình tĩnh của cô, Tổng Vận kích động hơn nhiều.
Tống Vận bật cười: “Ly hôn ư? Đúng… hai người đã ly hôn, nhưng anh ấy cứ suốt ngày chạy đến chỗ cô, mỗi tuần anh ấy đều vin vào con cái để tiếp cận cô, luật sư Hoắc, cô sẽ không phủ nhận điểm này chứ?”
Hoắc Tây ngòi tựa lưng trên chiếc ghế da thật.
Cô xem xét vẻ mặt của Tống Vận, lát sau cô lạnh nhạt nói: “Các người nói chuyện với nhau đi! Chuyện giữa các người, một người ngoài như tôi không tiện nhúng tay vào.”
Cô tỏ thái độ thờ hững không muốn nói chuyện, Tống Vận đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Tại sao? Tại sao!
Rõ ràng gia đình của người phụ nữ trước mặt đã bị cô ta chia rẽ, nhưng cô vẫn ung dung bình
tĩnh, vẫn không để mình vào mắt… Tống Vận lạnh giọng nói: “Anh ấy không chịu gặp tôi! Cho nên tôi đành phải tìm cô!”
Hoắc Tây cảm thấy Tống Vận thật nực cười.
Cô không đáp ứng Tống Vận, khi cô gọi trợ lý mời Tống Vận ra ngoài, Tổng Vận không tình nguyện.
Nhưng hôm sau khi Trương Sùng Quang sang đón các con, Hoắc Tây ở nhà, lúc anh tới trời nắng đẹp, Hoắc Tây mặc một chiếc váy dài họa tiết hoa, ngồi trên sô pha đọc một quyển tạp chí về pháp luật.
Cô đọc rất chuyên tâm, Trương Sùng Quang đi vào cô cũng không biết.
Trong nhà không có người khác, các con vẫn đang ở trên lầu, Trương Sùng Quang không kìm được ngồi xuống chỗ đối diện cô, anh hỏi rất dịu dàng: “Sao em chưa ra ngoài? Em không hẹn chơi bóng với bác sĩ Tạ à?”
Lời này ít nhiều cũng có vị chua.
Hoắc Tây bỏ quyển tạp chí xuống, ngấng mặt lên nhìn anh, sau đó cô nói: “Tôi cố ý đợi anh đây.”
Cố ý đợi anh sao?
Trong lòng Trương Sùng Quang dâng lên niềm hy vọng…
Hoắc Tây thản nhiên cười một cái, tiếp đó nói: “Hôm qua Tống Vận tới văn phòng luật sư của tôi, cô ta bảo anh không gặp cô ta, nên cô ta tới tìm tôi! Trương Sùng Quang, chuyện giữa anh và cô ta tôi không muốn quản và cũng không quản được, nhưng cảm xúc của Tổng Vận rất nguy hiểm, anh là người chọc vào cô ta, anh phải giải quyết cho ổn thỏa đi… tôi không muốn để cô ta ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và các con.”
Trương Sùng Quang buột miệng giải thích: “Anh không còn gì với cô ta cả.”
Hoắc Tây cười: “Anh không cần giải thích với tôi đâu Trương Sùng Quang, trên thực tế nếu không cân nhắc đến sự khỏe mạnh về tâm sinh lý của các con, tôi lại mong các người có người yêu rồi lập gia dinh luôn đấy.”
Cô cầm quyến tạp chí lên đọc tiếp: “Miên Miên và Duệ Duệ ở trên lầu, anh lên gọi chúng đi.”
Trương Sùng Quang im lặng nhìn cô, cuối cùng vẫn đứng dậy đi lên lầu.
Chủ nhật, Trương Sùng Quang đưa các con về nhà tố nhà họ Hoắc, sau đó anh lái xe đến trung tâm thành phố.
Lúc mở cửa ra, Tống Vận rất mừng rỡ.
Cô ta muốn nhào vào lòng anh rồi ôm hôn
anh như trước kia… cho dù cô ta làm thế là không đúng cô ta cũng bằng lòng, không ai biết cô ta mê Trương Sùng Quang cỡ nào, trên người anh có mọi thứ mà cô ta ao ước.
Trương Sùng Quang tránh được.
Anh đấy cô ta ra rồi đi vào ngồi xuống sô pha, hai tay chống lên đầu gối, đòi mắt đen nhánh nhìn cô ta chằm chằm.
Tống Vận chậm rãi đóng cửa lại.
Cò ta đưa tay ra vuốt ve cái váy trên người, miễn cưỡng mỉm cười: “Cuối cùng anh đã chịu tới! Hoắc Tây nói với anh à?”
Trương Sùng Quang lấy trong túi ra một bao thuốc, lúc sắp châm lửa thì ánh mắt anh lại liếc thấy một cái áo khoác nam tính ở bên cạnh, tròng rất quen mắt, rõ ràng là cái áo anh để lại đây.
Tống Vận nhìn theo ánh mắt anh, sau đó cô ta cười.
Cô ta đùa cợt: “Em biết anh nghĩ gì, chẳng qua anh muốn đá em triệt đế rồi theo đuối lại cô ta, anh muốn hòa thuận với cô ta! Nhưng Trương Sùng Quang, anh đã tới chỗ em bao nhiêu lần, chúng ta đã cùng ra ngoài chơi bao nhiêu lần, em nghĩ trong lòng cô ta rõ rành rành, hai tháng trời… những chuyện mà đàn ông và phụ nữ nên làm và không nên làm, có phải đều làm hết rồi không? Anh tưởng anh giữ được điểm mấu chốt cuối
cùng thì anh trong sạch sao? Anh đừng nằm mơ nữa, trong lòng cô ta anh đã bẩn từ lâu rồi!”
Tống Vận nói đến mức thoải mái, trong lòng lại không hề sảng khoái.
Cô ta châm một điếu thuốc, cúi đầu hút được non nửa điếu xong tự giễu cười một cái: “Bây giờ em chẳng còn gì nữa rồi, sự nghiệp tan tành, người thân bạn bè đều coi thường em, nhưng chẳng sao cả, có tống giám đốc Trương bồi em mà… bây giờ tổng giám đốc Trương cũng bị chúng bạn xa lánh nhỉ, em nghĩtrong lòng anh còn thấy đau khổ hơn em gấp trăm lần, dù sao anh cũng từng có được tất cả mọi thứ.”
Cô ta nói những điều này, Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn cô ta.
Ánh nhìn không có một chút tình cảm nào.
Lúc này bọn họ giống như hai kẻ thù lạnh lùng, chỉ mong sao xiên chết đối phương… nhưng đàn ông chung quy vần tuyệt tình hơn phụ nữ nhiều, Trương Sùng Quang tới đây một chuyến chắc chắn là muốn giải quyết sạch chuyện này.
Anh ngửa đầu phun một làn khói.
Trong làn khói xám đó, anh hờ hững nói: “Rời khỏi thành phố B rồi về quê của cô đi, tôi sẽ sắp xếp một người kết hôn với cô, Tống Vận… đây là sự khoan dung lớn nhất mà tôi dành cho cô.”
Tống Vận ngẩn ra: “Anh bảo tôi kết hôn với người khác?”
Trương Sùng Quang dập mấu thuốc, rồi đứng dậy: “Tôi sang đây một chuyến đã là tận tình tận nghĩa rồi, Tống Vận, đừng thách thức nhẫn nại của tôi! Thư ký Tân sẽ đặt vé xe giúp cô.”
Nói xong anh đi luôn, không thèm ngoảnh đầu lại.
Lúc mở cửa, Tống Vận ở sau anh cuồng loạn nói: “Trương Sùng Quang, anh không thích tôi, vậy tại sao lúc đầu anh còn tiếp nhận tôi?”
Anh dừng một lát rồi cười nhạt nói: “Chỉ có thể chứng tỏ cô không hiểu đàn ông!”
Tống Vận ngồi phịch xuống sô pha, cuối cùng cô ta đã tin Trương Sùng Quang không có một tí tình cảm nào với cô ta, nếu có, anh sẽ không nỡ sắp xếp để cô ta lấy người khác.
Anh thật tàn nhẫn!
Đến hôm nay, cô ta mới thật sự biết rõ anh, nhưng sao mà cô ta cam tâm cơ chứ?
Hôm sau là thứ hai, Trương Sùng Quang đang họp thì điện thoại anh reo liên lục.
Là số điện thoại lạ.
Sau hơn mười lần đố chuông, cuối cùng anh
không nhịn được nữa mà bắt máy, quả nhiên đầu dây bên kia là giọng của Tống Vận, không ngờ giọng cô ta vẫn dịu dàng như trước: “Em đợi anh ở ga tàu cao tốc, em muốn gặp anh lần cuối.”
Trương Sùng Quang cầm di động đứng trước cửa sổ sát đất.
“Tôi không tới đâu! Tống Vận… cô muốn tôi cho người áp tải cô rời khỏi đây sao?”
Tống Vận bỗng bật cười, giọng cô ta the thé, đợi cô ta cười đủ cô ta nói tiếp: “Tôi biết ngay là anh sẽ không gặp tôi! Nhưng Trương Sùng Quang, tôi đưa tâm can bảo bối nhỏ quan trọng nhất của anh đi, e là anh buộc phải tới gặp tôi một lần nhỉ!… Nào, cục cưng, mau gọi bố đi… Trương Sùng Quang anh nghe thấy rồi chứ, đây là đứa con gái cưng mà Hoắc Tây sinh cho anh, nếu lát nữa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này mà bị lửa đốt rồi cô bé bị đốt thành một cục than đen xì thì sao đây, anh bảo liệu Hoắc Tây có điên luôn không?”
Lòng Trương Sùng Quang trầm xuống: “Tống Vận, cô đừng có mà làm chuyện điên rồ!”
Tống Vận im lặng, sau đó cô ta cười duyên nói: “Sao thế… anh sợ hãi anh hối hận rồi à? Tôi nói cho anh biết… muộn rồi! Trương Sùng Quang anh chọc điên tôi rồi, trước kia anh cũng từng đối xử với tôi như trân bảo, rõ ràng chúng ta đã vui vẻ như thế, nhưng anh bảo không cần là vứt tôi luôn,
tôi không vui thì đương nhiên cũng phải làm anh không vui, không thể chỉ có một mình tôi đau khổ được, đúng không nào?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mệt mỏi của Miên Miên, con bé liên tục gọi ba ba.
Trái tim Trương Sùng Quang đập điên cuồng.
Anh hạ giọng: “Tống Vận, điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô!”
Tống Vận cười ra nước mắt: “Điều kiện gì cũng có thể đồng ý ư? Trương Sùng Quang… tôi cảm động quá tôi vui quá mà, cuối cùng anh cũng đế ý đến tôi, nhưng tôi không tin đâu! Bây giờ anh đồng ý, sau đó chắc chắn anh sẽ tống tôi vào tù hoặc bệnh viện tâm thần…”
Điệp thoại bỗng cúp ngang! Tút tút tút…
Lồng ngực Trương Sùng Quang phập phồng, lúc này thư ký Tần chạy vào, mặt cô ấy trắng bệch: “Chỗ căn hộ cháy rồi, không chỉ có Miên Miên ở đó, Hoắc Tây cũng đang ở đó…”
Trương Sùng Quang suýt không đứng vững.
Lúc này điện thoại anh có một tin nhắn gửi tới: [Hoắc Tây đồng ý dùng mạng mình đối lấy mạng đứa con, tiếc là… tôi sẽ không cho cô ta cơ hội!]
Điệp thoại rơi xuống đất, vỡ tan thành từng
mảnh.
Bên ngoài vang lên tiếng xe cứu hỏa, bí bô bí bô… Trương Sùng Quang không biết mình lái xe qua đó như thế nào, đợi khi anh đến dưới lầu khu nhà, ánh lửa bốc lên tận trời, ngọn lửa màu đỏ xông thẳng lên cao vút.
Dưới lầu giăng đầy giải phân cách, không ít hộ gia đình đang đi xuống lầu, mặt họ đều bị khói hun đen.
Trương Sùng Quang xuống xe liền chạy vào trong, nhưng bị cảnh sát phòng cháy ngăn lại: “Anh ơi, anh không được vào, lửa bên trong chưa có dập, rất nguy hiếm!”
Vừa nói xong, một tiếng nổ đoàng vang lên.
Cửa số ở căn hộ tầng trên cùng nố tung, vô số hoa lửa nổ tung, giống như trên trời thả xuống một quả pháo hoa cực lớn…
Hoắc Tây…
Miên Miên…
Trương Sùng Quang liều mạng xông vào, giọng anh khàn đến mức gần như nói không ra lời:”Vợ và con tôi đang ở bên trong, buông tôi ra cho tôi vào…”
Lại một tiếng nố lớn nữa vang lên.
Trương Sùng Quang vẫn đòi xông vào, giờ phút này anh chỉ có một suy nghĩ, nếu chết… anh
sẽ chết cùng Hoắc Tây…
Cánh tay anh bị người ta ấn chặt.
Sau đó anh bị tát một cái, anh bị đánh cho ngu người, đợi khi tỉnh táo lại anh nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Hoắc Minh.
Khóe mắt Hoắc Minh ươn ướt, ông Ịại hung hăng tát Trương Sùng Quang một bạt tai nữa: “Bây giờ cậu xông vào có ích gì không, chỉ đi nộp mạng thôi!”
Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng cánh quạt, máy bay trực thăng đổ nước xuống từ trên cao…
Nqấm xuốnq măt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK