Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm nhìn chằm chằm Minh Châu.
Cô đã thay đổi rất nhiều…
Ngày xưa cò rạng rỡ xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ, bây giờ cò gầy đi nhiều, trang phục không còn sặc sỡ như trước mà mang nét quyến rũ nhẹ nhàng.
Cò đã thay đối từ một cò gái thành một người phụ nữ.
Vào lúc này, Lục Khiêm biết mình vẫn muốn có.
Ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, thì thầm: “Đã lâu không gặp, Minh Châu.”
Hoắc Minh Châu còn mất kiếm soát hơn ông.
Giọng nói cỏ nghẹn ngào, cỏ ấy cố gắng nói: “Ông Lục, lâu rồi không gặp.”
Có qua có lại.
Ôn Noãn kẹt giữa thê’ khó xử, cò bế Tiểu Hoăc Tây lèn, nhờ tài xê’ và vú em đưa cò bé đi nhà trẻ, Tiểu Hoắc Tây rất ngoan, hòn mẹ một cái: “Con chào mẹ!”
ón Noãn cũng hỏn cò bé: “Tối mẹ sẽ đến đón con!”
Tiếu Hoẳc Tây xuống khỏi người cò, nẩm tay vú em và ngoan ngoãn đi học.
õn Noãn quay người, ho nhẹ: “Chị đi pha trà hoa!”
Hoắc Minh Châu hơi ỷ lại mà giữ chặt cô: “Chị dâu!”
Ôn Noãn mỉm cười: “Hai người cứ nói chuyện đi.”
Lục Khiêm nhìn Hoắc Minh Châu, thấp giọng nói: “Vào thôi!”
Hoẳc Minh Châu cúi đầu đi vào, nhưng vừa bước vào thì óng đã kéo tay cò vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh đóng lại tạo thành một không gian nhỏ.
Cô bi đấy vào vách tường.
Lục Khiêm chống tay lên đỉnh đâu cô, vây có lại bằng cơ thể mình, trén người ông thoang thoảng mùi thuốc lá khiến cò có phần hoảng hốt…
Rất lâu sau hai người vẫn im lặng.
Một lúc sau, Hoắc Minh Châu mới run rẩy nói: “Thả tòi ra!”
Lục Khiêm nhìn cò chãm chú và hạ giọng: “Hõm qua tôi đợi em cả đêm!”
Cò nhìn ông đầy bất ngờ.
Đỏi mắt đó lấp lánh ánh lệ, chỉ cần chớp mắt liền rơi xuống.
Vậy nên cò chẳng dám chớp mắt.
Cò không muốn khóc trước mặt ông, cô đã đau khổ rất nhiều sau khi chia tay ông, bây giờ khóc trước mặt ông thì còn ý nghĩa gì nữa?
Lục Khiêm cũng không vui vẻ gì.
ỏng nhìn về cánh cửa, sau đó lại nhìn khuôn mặt cỏ, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao hai năm qua em không về nhà?”
Hoắc Minh Châu cười nhạt: “Có liên quan đến òng Lục sao? Tòi không về nhà, đương nhiên là vui chơi bèn ngoài rồi… ông có tư cách gì mà quản tôi?”
Vui chơi…
Đôi mắt Lục Khiêm sâu kín.
Ông chạm lén mặt cò, chỉ mới chạm vào mà cơ thể cô đã run lên… Ngay cả hàm răng cũng run cầm cặp.
“Không thích tòi chạm vào em à? Có bạn trai chưa?”
Sắc mặt Hoắc Minh Châu tái nhợt.
Cò nhìn vào mắt õng, thốt ra từ kẽ răng: “Có rồi!”
Đõi mắt của Lục Khiêm sa sầm lại ngay tức khắc.
Sức mạnh giữ chặt cò dần nới lỏng.
Hoắc Minh Châu cố gắng đứng vững rồi hỏi: “Bây giờ õng để tòi đi được chưa? Người quyến rũ nhưỏng Lục chắc không thiếu người bên cạnh đâu nhỉ?!”
“Óng Lục? Minh Châu… Trước kia em gọi tôi là chú Lục!”
“Vì trước kia tòi còn trẻ nên khờ dại!”
Hoâc Minh Châu đấy ngực ông ra: “Chi dâu đến rồi, ông thá tòi ra, đế lại cho nhau chút tòn nghiêm cuối cùng đi!”
Lục Khiêm buông cò ra.
Cõ nắm chốt cửa, cằn răng mở cửa, đằng sau vang lẽn giọng nói khàn khàn: “Minh Châu, em thật sự muốn chia tay sao? Chúng ta có thể khõi phục lại quan hệ trước đây, em gọi tòi là chú Lục, còn tòi sẽ chăm sóc cho em!”
Ông luỏn nợ cò.
Ông nghĩ nếu cõ tìm được một tấm chồng thì ông sẽ chúc phúc cho cò.
Cô muốn gì, ông cũng sẽ cho!
Hoắc Minh Châu khẽ ngẩng đau, kìm nén một hồi mới thấp giọng nói: “Không! Tõi không cần!”
Cò sẽ khỏng bao giờ quên chuyện xảy ra năm đó.
Cò đã bí mật đến thành phố c nhưng lại bị bẳt cóc.
Một mình trong cãn phòng tối mịt suốt 36 tiếng, không nước uống, thậm chí không được đi vệ sinh, cò cứ bị trói trên ghế như thế… Những tên bằt cóc nói muốn con chip trong tay õng.
Cò đã rất sợ hãi.
Nhưng cô nghĩ õng sẽ cứu cỏ bằng mọi giá!
Nhưng trong điện thoại, giọng nói của Lục Khiêm rất bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không biết cò ta!”
Sau đó cô được cứu…
Cò tưởng ỏng sẽ đến, dù sao cò là người yêu của ông, nhưng khi bước ra khỏi căn phòng cũ nát, thứ chào đón cô không phải là cái ỏm của ông, mà là khung cảnh đẹp đẽ giữa ông và một người phụ nữ khác đứng cạnh nhau.
Hóa ra không chỉ mình cò bị bắt cóc.
Õng nói không quen biết cỏ, đế tự thân cò vận động, nhưng ông lại dùng con chip để cứu người phụ nữ khác.
Cò thấy òng òm người đó, nhìn òng dịu dàng như nước.
Sau lại cò ấy mới biết người đó là … một trong những tri kỷ của ông!
Phụ nữ thầm mến ông Lục như người sang sông, có ai không quyến rũ hơn Hoắc Minh Châu, có ai mà không dịu dàng án cần hơn cò?
Cô đứng trước mặt ông với vẻ đau khố cùng cực…
Một tiếng “chú Lục” kia, có không gọi được.
Ông nhờ người dàn xếp cho cò, đến nửa đém ỏng mới vào phòng cò, điều đầu tiên òng nói khi thấy cò là: “Minh Châu, chúng ta dừng ở đây đi!”
Cò ngước mắt hỏi… Tại sao!
Lục Khiêm ngồi trên sò pha, lặng lẽ nhìn cò một lúc mới nói: “Chúng ta không hợp!”
Cò giàn giụa nước mắt.
Nhưng không giữ lại ông!
Cõ nghẹn ngào nói khẽ: “Được! Tạm biệt chú Lục!”
Đó cũng là lân cuối cò gọi ông là chú Lục, và cũng là lần cuối cỏ gặp ông.
Lục Khiêm không đành lòng.
ỏng muốn ôm cò gái ngáy thơ hết lòng yêu thương ông lần cuối, nhưng cò lại né tránh rồi nói với giọng kìm nén: “Sáng mai… Tói sẽ đi!”
Lục Khiêm giật mình, nhìn cô lúc lâu rồi rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, có bẳt đâu khóc.
Trên kệ trong nhà vệ sinh có một que thử thai đã qua sử dụng với hai vạch ngang màu hồng nhạt.
Trước khi ông đến, cô định nói râng cò đã mang thai.
Nhưng ông lại nói với, bọn họ không hợp…
Trái tim vần đau đớn mồi khi nhớ lại chuyện cũ.
Khi ra ngoài, ôn Noãn ngồi trén chiếc ghế sỏ pha trong phòng khách với hai tách trà hoa trước mặt.
Thấy mắt Hoắc Minh Châu óng ánh nước, có nhẹ nhàng mỉm cười: “Nói xong rồi à? Đến đây uống trà!”
Hoẳc Minh Châu nức nở gọi: “Chị dâu!”
Cò ấy cực kỳ khố sở ngồi cạnh ỏn Noãn.
Cò ấy từng yêu say đắm một người đàn ông, nhưng từ đầu đến cuối người đó lại chỉ như người dưng nước lã! Điêu đáng buồn nhất là cò ấy vần thích người này, nhưng vì thích nên cò càng không thế tha thứ cho bân thân và câ òng ấy!
Ôn Noãn đế có ấy dựa vào vai.
Lục Khiêm đi ra, bầu không khí rất khó nói.
Có một số chuyện ông ấy không thể giải thích với Minh Châu, cũng không thể nói cho ôn Noãn… Cuối cùng, dù thế nào đi nữa, õng đã có lỗi với cò ấy.
Lục Khiêm nói nhỏ: “Chăm sóc em ấy thật tốt! Cậu về thành phố c trước.”
Ông ấy phải đi…
Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu, lần trước con hỏi cậu đã nghĩ đến việc lập gia đình chưa? Bây giờ… Con muốn hỏi lại!”
Lục Khiêm dừng bước.
Đã từng.
Trong nửa nám ở bên Hoắc Minh Châu, ông ấy từng nghĩ đến kết hòn, bởi khoáng thời gian đó quá đẹp với ông ấy, đẹp đến mức khó bỏ như thuốc phiện!
Nhưng vậy thì sao?
Bây giờ õng ấy không thể nói nên lời.
Lục Khiêm hơi lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Không!”
Ôn Noãn gật đầu: “Con biết rồi! À phải rồi, cậu à… Bà ngoại đến rồi, hiện giờ cậu sang nhà họ Hoắc đi!”
Lục Khiêm nhìn lại.
Sắc mặt Hoắc Minh Châu cũng tái nhợt.
Ôn Noãn nhàn nhạt uống trà, sau đó mỉm cười: “Không phải con mời bà đâu! Do bà ngoại cứ nằng nặc đòi đến xin lỗi thòi!… Cậu à, người già đều bảo thủ mà.”
Lục Khiêm nhìn Hoắc Minh Châu, cỏ ấy cũng nhìn ông.
Họ không ngờ sự vô lý của nửa năm đó lại tái diền đến tận hòm nay.
Cuối cùng, Lục Khiêm khẽ nói: “Đi thôi!”
Hoăc Minh Châu không chịu lên xe với ỏng, cò ấy nhất quyết lên xe của tài xế, nhưng Ôn Noãn nói muốn thay quần áo rồi đi sau… Hai chiếc xe rời đi, cô bấm số Hoắc Minh gọi anh đến!
Nửa tiếng sau.
Lục Khiêm lái xe đến trước, ông ấy chạm mặt bà cụ Lục ngay trước cổng nhà họ Hoắc.
Bà cụ Lục rất phô trương, mang theo tống cộng mười tám chiếc xe màu đen cùng với mười hai người h’âu cầm theo quà biếu, tròng giống đến để cầu hôn hơn là đến xin lỗi.
Tuy Lục Khiêm gọi mưa gọi gió bên ngoài, nhưng lại rất hiếu thảo.
Chỉ cần bà cụ trừng mắt, ông ấy khỏng thế làm gì được.
Nhà họ Hoắc rất rộng, đổ hai mươi chiếc xe cũng không thành vấn đề, chẳng bao lâu nhà họ Hoầc đã chật kín xe.
Khi quản gia báo cáo, Hoằc Chấn Đông còn đang chơi đùa với Thước Thước trên bãi cỏ.
Thước Thước lãn bóng cao su, chơi đi chơi lại không bao giờ chán.
Quản gia nói xong, Hoắc Chấn Đông châm điếu thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói: “Dần họ đến đây!”
Đúng dịp gặp đứa nhỏ này!
Quản gia lập tức mời bà cụ Lục và Lục Khiêm vào, ông ấy mỉm cười nói: “ông chủ đang chơi với cặu chủ nhỏ, bén kia có đình, mời bà cụ và ông Lục qua đó ngồi!”
Bà cụ Lục lập tức dẩn con trai qua đó.
Hoăc Chấn Đóng ngậm thuốc lá, nhìn tử xa.
Ha!
Ông vần nhớ lần đầu tiên Lục Khiêm đến nhà họ Hoằc, dáng vẻ khí thê’ hùng hố như muốn san bằng nhà họ Hoắc, hòm nay… A, ông ấy đi theo mẹ, dáng vẻ thấp cổ bé họng!
Bà cụ Lục ngày càng tiến lại gần.
Quản gia dần họ ngồi vào đình và phục vụ trà.
Hoẩc Chấn Đòng bế Thước Thước đi tới, cậu bé đùa nghịch đến mức mồ hỏi khắp người, Hoâc Chấn Đòng lấy chiếc khăn tử tay người hầu lau mồ hôi cho cậu bé rồi òm lén đùi như báu vật.
Ban đầu bà cụ Lục không đế ý, còn đang suy nghĩ nên nói thê’ nào.
Nhưng nhìn thoáng qua!
Không đúng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc màu trà như được tạc theo khuôn giống hệt ôn Noãn, nhìn kỹ lại, cậu bé còn giống Lục Khiêm đến bảy phần, đặc biệt là biểu cảm giữa lõng mày.
Bà cụ Lục mất bình tĩnh…
Lục Khiêm cũng vặy.
Ông ấy nhìn đứa bé kia, máu khầp người đòng lại, ông ấy không dám tin vào mắt mình.
Đây là đứa trẻ của nhà họ Lục!
Nhưng ông ấy chắc chắn không phải do Ôn Noãn sinh!
Lục Khiêm đã gần bốn mươi tuổi, không phải ông ấy không khao khát một gia đình và một đứa con, mà thực tế do ông quá bận nên không nghĩ tới được!
Nhưng hiện giờ lại có một đứa trẻ như vậy ngồi ngay trước mặt ông ấy!
Ông ấy ngồi xổm trước mặt Thước Thước, giọng nói khẽ run: “Mẹ cháu là ai?”
Hoắc Chấn Đỏng nói thẳng cho ông ấy: “Con của Minh Cháu!”
Lục Khiêm siết chặt tay —
Hoắc Minh Châu đã sinh con cho ỏng ấy!
Ông ấy muốn chạm vào máu thịt của mình, nhưng Thước Thước nhìn ỏng ấy với ánh mắt xa lạ và có phần sợ hãi…
Lục Khiêm đè nén cảm xúc, chậm rãi đứng dậy.
Đúng lúc này, xe của Hoăc Minh Châu đã về, cô ấy loạng choạng chạy đến bế Thước Thước lên.
Mọi chuyện… không cền nhiều lời.
Bà cụ Lục há miệng, cuối cùng thốt ra: “Đây là con của Lục Khiêm và Minh Châu?”
Bà đến đế xin lôi, dù sao con trai bà đã chơi đùa con gái nhà người ta.
Nhưng hiện giờ lại có thêm một đứa cháu!
Bà cụ đã ngoài bảy mươi, vốn tưởng cả đời không bao giờ được ôm cháu trai, đột nhiên có một đứa cháu trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện trước mặt bà…
Bà bỗng cảm thấy, mười tám chiếc xe là quá ít!
Không đủ chân thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK