Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí đông lại.
Trong không gian to rộng, chỉ có tiếng thở dốc của bọn họ, vì không động tình nên có vẻ áp lực lại nặng nề.
Không biết từ khi nào, anh làm chuyện vợ chồng với cô, không phải là vì động tình, mà là vì muốn chứng minh cô vẫn còn thuộc về anh, muốn chứng minh bọn họ vẫn còn ở bên nhau, muốn chứng minh bọn họ vẫn có tương lai.
Lời nói của Hoắc Tây giống như nước đá dội anh từ đầu đến chân.
Tất cả sự nhiệt tình mới vừa rồi hoàn toàn tan mất. Nhưng mà anh vẫn không cam lòng… Anh vội vàng hôn cô, chiếm hữu cô, muốn gợi lên sự nhiệt tình ngày xưa của cô.
“Hoắc Tây, anh chưa từng xảy ra quan hệ với cô ta.”
Anh nâng cả người cô, vùi mặt bên gáy cô, giọng nói quyến rũ khàn khàn: “Hoắc Tây, em còn nhớ hay không, trước đây chúng ta cũng rất sung sướng!”
Hoắc Tây không thoát khỏi tay anh được.
Cô tay mảnh khảnh của cô bị anh kéo chặt lên trên đầu, thân thể cũng bị anh đè chặt xuống
giường.
Cô cảm thấy chán ghét, khuôn mặt trắng nõn quay sang một bên, vùi vào trong gối mềm mại màu trắng.
Một lát sau, trong sự giày vò cố tình của anh, cô trả lời đứt quãng: “Tôi… không nhớ!”
“Anh sẽ làm em nhớ lại!”
“Hoắc Tây… anh sẽ không để em quên mất!”
Trương Sùng Quang nói xong rồi không tiếp tục nữa. Anh ôm lấy cô, cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của nhau.
Trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh, Hoắc Tây không nhúc nhích chút nào, cứ nằm yên mà đón nhận từ anh.
Cô thế mà lại xảy ra quan hệ với Trương Sùng Quang.
Làn gió mát mẻ thổi qua cửa sổ rộng mở, bên ngoài truyền đến tiếng chơi đùa trên sân cỏ của Miên Miên. Từ khi xảy ra chuyện, Miên Miên chưa từng chơi đùa vui vẻ như vậy. Giờ phút này, Miên Miên cười rất vui vẻ, còn có cả tiếng gâu gâu của Tiểu Quang.
Hoắc Tây rơi nước mắt, chỉ cảm thấy vớ vấn.
“Sao lại khóc rồi?”
Trương Sùng Quang hôn khô nước mắt của cô, dịu dàng nói: “Em thấy Miên Miên cười vui vẻ chưa kìa? Hoắc Tây, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Sau này sẽ không có Tống Vận Trương Vận, cũng sẽ không có bất cứ người phụ nữ nào khác nữa. Anh biết anh có lỗi với em và Miên Miên. Anh sẵn lòng dùng cả quãng đời còn lại đế đền bù… Anh sẽ đổi xử tốt với em và Miên Miên. Hoắc Tây, đừng lạnh lùng với anh nữa.”
Hoắc Tây không nói gì, nước mắt vừa mới bị hòn khô lại nhẹ nhàng trượt xuống.
Trương Sùng Quang đút cho cô một viên thuốc ngủ.
Hoắc Tây bị bắt ngủ mấy tiếng đồng hồ. Khi đến lúc tỉnh, cô từ từ mở mắt ra, bên ngoài cửa số sát đất ở đối diện đã tối đen, nơi đây không phồn hoa như đô thị, nhìn từ góc độ này chỉ có thể thấy ánh đèn thưa thớt.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện của Miên Miên, thỉnh thoảng có tiếng đáp lại của Trương Sùng Quang. Miên Miên nói đủ thứ chuyện. Thật ra thì từ lúc xảy ra chuyện, Miên Miên trở nên không thích nói chuyện. Cô bé có một lổ tai không nghe thấy, sẽ vất vả hơn trong các cuộc đổi thoại, vậy nên cô bé không thích nói chuyện nữa. Nhưng mà bác sĩ lại khuyên cô bé nói chuyện nhiều hơn, vì sợ năng lực nói chuyện của cô bé sẽ bị giảm xuống.
Cô suy nghĩ…
Trong bóng tối, cửa phòng ngủ bị đấy ra, một tia sáng từ bên ngoài len lỏi vào trong.
Nệm lõm xuống, bóng dáng thon dài bên cạnh chính là Trương Sùng Quang. Anh không bật đèn, nương theo ánh sáng lờ mờ vuốt ve khuôn mặt cô, nhỏ giọng nói: “Em đang suy nghĩ khi nào bọn họ sẽ tìm được em, đúng không? Hoắc Tây, chúng ta sẽ có đứa nhỏ thứ ba trước khi cha tìm được chúng ta.”
Chiều hôm ấy, anh vẫn không làm đến cuối cùng, anh sẵn lòng cho cô thêm thời gian.
Hoắc Tây lạnh lùng nhìn anh: “Trương Sùng Quang, có phải là anh mắc ung thư sinh sản hay không? Nếu là vậy thì bên ngoài còn một đám phụ nữ sẵn lòng sinh con cho anh kìa.”
“Anh không cần bọn họ. Anh muốn cho Duệ Duệ và Miên Miên thêm một em trai hoặc là em gái.”
Trương Sùng Quang vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Hoắc Tây, anh đã nói với Miên Miên là cha mẹ làm hòa rồi, sau này sẽ sinh sổng bên nhau. Em cũng không muốn để cho Miên Miên biết chân tướng mà, đúng không?”
Hoắc Tây nói với vẻ mặt lạnh băng: “Anh đúng là đê tiện!”
Trương Sùng Quang không chút để ý cười cười, chỉ là ý cười lại mang vẻ cô đơn: “Đúng vậy, anh là đồ đê tiện. Có điều Hoắc Tây… từ đầu đến cuối anh đều yêu em. Chỉ cần em cho anh cơ hội là chúng ta sẽ giống như trước đây vậy.”
Hoắc Tây rũ mắt cười nhạt.
Giống như trước đây? Bọn họ có thế giống như trước đây được sao?
Cô bị lệch múi giờ, không muốn ăn cơm. Trương Sùng Quang cũng không ép cô… Chờ đến khi Miên Miên chơi mệt mỏi, anh ôm cô bé lên lầu, đổ nước tắm và đi lấy quân áo cho cô bé, có thế thấy được là cô bé rất vui vẻ.
Dù sao trẻ con đều sẽ không biết gì về chuyện giữa người lớn với nhau.
Miên Miên tắm rửa xong, Trương Sùng Quang ôm cô bé thơm ngào ngạt đặt vào trong lòng Hoắc Tây. Sau đó, anh khom lưng nhìn vào mắt cô, nói: “Mấy hôm nay con bé chưa quen, đợi thêm vài ngày nữa rồi cho con bé ngủ riêng.”
Hoắc Tây mặc kệ anh, chỉ lo vổ về cô bé trong lòng ngực mình.
Miên Miên chơi mệt mỏi, rất nhanh thì ngủ say.
Chờ con ngủ rồi, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô mới ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt
dịu dàng của Trương Sùng Quang, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, bây giờ anh mới làm mấy điều này thì có lợi ích gì chứ?”
Trương Sùng Quang cũng không biết nữa.
Anh chỉ biết rằng anh không muốn buông cô, anh chỉ cần vừa thả lỏng tay thôi là cô sẽ bay đi mất, không bao giờ quay về nữa.
Có lẽ cô sẽ gặp được người mình thích.
Vậy thì Trương Sùng Quang anh, ở trong cuộc đời của cô, đại khái chỉ là một quá khứ khó xem, cũng là người mà cô không muốn nhớ tới.
Anh không thích loại kết cục này. Vậy nên cho dù cô có hận anh, thì anh cũng sẽ làm vậy thôi.
Sáng sớm, lúc Hoắc Tây ngủ dậy, Trương Sùng Quang và Miên Miên đều không ở trên giường.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người, rất ấm áp, rất thoải mái.
Hoắc Tây xổc chăn đứng dậy, đi chân trần trên thảm lông dê trắng tinh, mở cửa sổ sát đất
ra…
Lúc nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, Hoắc Tây hơi sửng sốt. Bên ngoài cửa sổ sát đất là một rừng phong đỏ như lửa, cùng một loại với cây do
cô trồng ở biệt thự khi còn nhỏ.
Trương Sùng Quang trồng cả một rừng ở đây.
Cô dường như đã hiểu ra vì sao anh lại dẫn cô đến đây, đơn giản là vì muốn khơi dậy ký ức của cô, muốn cho cô mềm lòng… muốn lần nữa có được tình cảm của cô.
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, người kia đi thẳng từ bên ngoài đến chổ cô, định ôm cô từ phía sau, nhưng nghĩ đến phản ứng của cô thì lại cổ kiềm nén, nói: “Đi rửa mặt rồi đi ăn sáng đi. Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau dẫn Miên Miên đi kiểm tra thính lực.’’
Trước khi Hoắc Tây từ chối, Trương Sùng Quang cười nhạt: “Miên Miên đang rất vui vẻ chờ em dưới lầu. Hoắc Tây, bình thường em thương con bé lắm mà, em cũng không muốn thấy con bé thất vọng, đúng không? Miên Miên hiện tại cần phải có cảm xúc ốn định.”
Hoắc Tây qua người nhìn anh: “Trương Sùng Quang, anh đúng là khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Trương Sùng Quang mỉm cười. Anh biết là mình khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Hoắc Tây bình tĩnh lại.
Cò nhìn ra một rừng phong ở bên ngoài, nhỏ
giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Trương Sùng Quang không nhịn được nữa, kề sát đôi môi lên cổ non mịn của cô, giọng nói trầm thấp: “Anh nói rồi mà, chúng ta sinh thêm một đứa.”
Hoắc Tây cảm thấy mệt mỏi.
ở một quốc gia xa lạ, cô không có điện thoại, không có thẻ ngân hàng, không có cái gì cả.
Cô gần như là sống trong sự theo dõi 24/24 của Trương Sùng Quang.
Thính lực của Miên Miên vẫn như cũ, các chuyên gia nước ngoài tạm thời không có phương pháp điều trị thích hợp.
Mọi thứ đều phải chờ đợi.
Những lúc có mặt Miên Miên, Hoắc Tây cũng có đáp lại Trương Sùng Quang. Còn những lúc không có Miên Miên, Hoắc Tây đều từ chối đối thoại với Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang không miễn cưỡng cô. Anh tin rằng phải tốn một thời gian mới có thể khiến cho phụ nữ thay đối ý định.
Cò cứ thường hững hờ với anh.
Đến Geneve được nửa tháng, Trương Sùng Quang nếm hết mọi lạnh nhạt của cô. Lúc ngủ,
anh muốn ôm cô, cô không cho anh chạm vào cô dù chỉ là một chút, cô cứ căng cứng người ra… Có lần nửa đêm anh không nhịn được ôm hôn cô từ phía sau. Anh biết cô đang giả vờ ngủ, cô đang đợi anh cảm thấy mất hứng rồi buông tay.
Đúng là như vậy, sau khi phát hiện cô không hề động tình, anh mất mát mà dừng động tác.
Anh bình tĩnh khoảng chừng hai phút, vén chăn ra đi phòng tắm, đại khái là tự mình giải quyết.
Thấy cô cứ lạnh nhạt với mình, Trương Sùng Quang liền muốn lấy lòng cô.
Ngày 11 tháng 11 hôm nay, trên đường cái rất náo nhiệt, Trương Sùng Quang định dẫn Hoắc Tây ra ngoài đi dạo. Lúc đầu cô không muốn đi, cứ ngồi trên sô pha trong phòng ngủ xem một quyến tiếu thuyết văn học nước ngoài.
Từ khi tới đây, cô liền ở đây suốt ngày, không muốn đi ra ngoài.
Trương Sùng Quang ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Không muốn đi ra ngoài nhìn hả? Đêm nay bên ngoài rất náo nhiệt. Từ khi đến đây, anh chưa từng thấy em cười. Hoắc Tây, anh muốn cho em vui vẻ.”
Hoắc Tây buông quyển sách xuống, bình tĩnh nói: “Anh muốn tôi vui vẻ thì hãy thả tòi và Miên Miên trở về.”
“Không thể nào!” Trương Sùng Quang nói rất kiên quyết.
Hoắc Tây lại cúi đầu đọc sách: “Vậy thì thôi.”
Trương Sùng Quang cảm thấy mất mát, không ngờ Hoắc Tây lại chợt đổi ý, nói: “Dần Miên Miên theo đi, chắc là con bé thích lắm.”
Trương Sùng Quang vốn định nói đây là hoạt động tình nhân. Nhưng vì lấy lòng cô, anh vẫn nuốt xuống lời định nói, mỉm cười: “Đương nhiên rồi, chúng ta dẫn Miên Miên cùng đi.”
Dứt lời, anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Tây biết anh muốn cái gì, cũng đang đợi cái gì. Cô cố nén cảm giác chán ghét, ôm cổ anh, hôn lên môi anh: “Tôi đi thay đồ ra ngoài.”
Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn chằm chằm cô.
Hoắc Tây nhích người: “Tôi đi thay đồ…”
Cô còn chưa nói xong đã bị anh hôn môi, một nụ hôn tràn đầy tình dục… ít nhất thì lâu lắm rồi Trương Sùng Quang chưa hôn cô kiểu như vậy, nhiệt tình phóng khoáng đến mức như muốn nuốt cô, mà trên người anh cũng cực kì nóng bỏng.
Hoắc Tây muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vần hơi hé môi đế anh đi nhanh vào.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, sau đó cô bị anh ôm lên trên lưng ghế sô pha, bừa bãi mà hôn cô,
dường như đang thử điểm mấu chốt của cô… Váy dài bị kéo xuống bên hông, anh thích thú mà tận hưởng sự kích thích về giác quan do thân thể cô mang đến.
Nhưng anh không có chiếm hữu cô.
Cuối cùng, anh ôm cô, ngắm nhìn cô, giọng nói mang vẻ trêu chọc độc đáo của người đàn ông trưởng thành: “Kết hôn vài năm rồi mà dáng người của em vẫn không thay đổi, vẫn quyến rũ như ngày nào.”
Hoắc Tây dựa lên vai anh. Bọn họ không thấy vẻ mặt của nhau.
Cô sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu lại rất mềm mại: “Không phải muốn ra ngoài sao? Tôi đi thay đồ.”
Trương Sùng Quang cười khẽ.
Anh buông cô ra, đánh giá cảm xúc trong mắt cô. Lúc này, mặt mày Hoắc Tây đã trở nên bình thường… không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt.
Anh không nhịn được cho rằng cô đã mềm lòng hơn một chút.
Trương Sùng Quang rất dịu dàng mà chỉnh sửa váy áo cho cô: “Anh chờ em dưới l’âu.“
Hoắc Tây mỉm cười.
Cò nhìn Trương Sùng Quang đi ra ngoài, cửa
gỗ ngà voi nhẹ nhàng đóng lại, ánh sáng trở nên lờ mờ.
Cô từ từ đứng dậy đi vào trong phòng quần áo.
Trương Sùng Quang chắc là đã chuẩn bị từ lâu. ở đây có rất nhiều quần áo của cô, có đủ bốn mùa trong năm… thậm chí còn có cả trang sức, xem ra là rất có tâm.
Hoắc Tây lướt ngón tay qua vài thứ kia, cười nhạt.
Cô chọn một bộ đồ mỏng, tất chân màu đen, giày cao gót, tóc búi cao, trông rất quý phái và thanh lịch.
Trong đống trang sức, cô chọn một bộ ngọc trai, khuyên tai và nhẫn.
Lúc nhìn gương trang điếm, cô nghĩ đêm nay cô có thế dẫn Miên Miên ra khỏi nơi này.
Trong gương có thêm một người, chính là Trương Sùng Quang.
Chắc là vì nụ hôn vừa rồi còn chưa đủ, khiến anh muốn thân thiết thêm với cô… Anh ôm lấy vai cô, cùng cô nhìn nhau qua gương: “Trước đây em rất ít ăn mặc thế này.”
Hoắc Tây cười nhạt: “Anh không thích hả?”
Trương Sùng Quang cúi đầu, có thể thấy hôm nay cô mặc bộ đồ lót màu trắng, trông rất gợi
cảm.
Giọng điệu của anh trở nên nóng bỏng: “Lúc anh bảo thư ký Tân chuấn bị quần áo, anh cũng không biết là thế này… Anh hổi hận, chúng ta không nên đi ra ngoài.”
Anh gần như có thể tưởng tượng khi cởi áo ra cảnh tượng bên dưới sẽ là gì.
Hoắc Tây quay lại ôm cổ anh: “Miên Miên chắc là rất muốn đi ra ngoài.”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm đôi mắt cô qua gương, đến một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: “ừ, con bé monq chờ lâu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK