Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây uống rượu, tay Trương Sùng Quang thì bị thương, cuối cùng vẫn phải gọi tài xế trong nhà đến lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện.
Kiểm tra một lúc.
Tay Trương Sùng Quang lại bị gãy xương, Hoắc Tây cũng cạn lời.
“Yếu ớt như vậy còn đánh nhau với người ta làm gì!”
Trương Sùng Quang không lên tiếng, để mặc y tá bó thạch cao cho cậu, y tá rất ít khi thấy người đàn ông đẹp trai như vậy.
Đương nhiên, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy người xinh đẹp như Hoắc Tây.
Vừa nhìn đã biết là tinh anh.
Nhưng ngũ quan và dáng người của cô không thể chê vào đâu được, nhất là khi cô mặc sơ mi, ngực nở nang eo lại thon gọn, trông rất thu hút.
Hộ lý nghĩ ra được cả cốt truyện một trăm nghìn chữ về bọn họ trong đầu.
Phân tâm chốc lát, lại khiến Trương Sùng Qaung bị đau!
Trương Sùng Quang im lặng vùi mặt vào
bụng dưới mềm mại của Hoắc Tây, Hoắc Tây kéo tóc cậu: “Trương Sùng Quang, cậu sắp ba mươi rồi đấy, còn nghĩ bản thân là chó con sao!”
Y tá che miệng cười.
Trương Sùng Quang dựa vào Hoắc Tây, khẽ nói: “Đau thật mà!”
Hoắc Tây chán ghét dáng vẻ vô lại của cậu, cô cảnh cáo cậu: “Quay về không được nói vì sao bị thương đâu đấy.”
Trương Sùng Quang nâng mắt.
Cả một lúc lâu, cậu thì thầm: “Tôi bị thương, cậu không nên chịu trách nhiệm sao? Nếu cậu không chịu chịu trách nhiệm, tôi lập tức tìm người kia đế anh ta kiện tôi, sau đó tôi nộp đơn công khai ra tòa, luật sư Hoắc, cậu cũng không muốn chuyện xấu này bị lan ra khắp nơi chứ!”
Hoắc Tây cười lạnh: “Ha! ở nước ngoài cũng chỉ học được mấy thứ này!”
Cô hỏi ngược: “Tôi chịu trách nhiệm thế nào? Cưới cậu?”
Trương Sùng Quang huơ huơ tay bị thương, chậm rãi nói: “Tôi cũng không tham lam đến vậy! Trước khi tay tôi khỏi hẳn, tôi muốn chỗ cậu, cậu chăm sóc cho tôi.”
Hoắc Tây khoanh tay trước người: “Cố ý bị thương?”
Trương Sùng Quang cười nhạt.
Cậu đợi quyết định của cô, cậu biết rõ cô, biết cô sẽ không muổn làm lớn chuyện này, một là cô sợ trong nhà biết thì phiền, hai là sợ kích thích Bạch Khởi.
Trương Sùng Quang cảm thấy bản thân thật tủi thân, theo đuổi vợ mà còn phải lợi dụng tình địch.
Hoắc Tây không lên tiếng.
Trương Sùng Quang tạm thời cũng không kích thích cô, đến khi xuống lầu lên xe.
Hoắc Tây lạnh nhạt lên tiếng: “Đến chung cư cháu!”
Tài xế lão Triệu như biết được chuyện gì đó, nuốt khan một cái, hỏi thèm một câu: “Vậy cậu Sùng Quang cũng đi sao?”
Hoắc Tây: “Không được nói với bố cháu.”
Lão Triệu không vui: “Cô chủ à, cô với cậu Sùng Quang ở cùng nhau, đó là chuyện tốt mà! Ông chủ cười cũng cười đến tỉnh mất!”
Hoắc Tây nhìn ông ấy.
Rõ ràng, Hoắc Tây có thể khống chế được lão Triệu, lão Triệu bèn im miệng.
Chiếc xe màu đen vững vàng chạy đến dưới lầu chung cư, Hoắc Tây xuống xe, cũng giúp
Trương Sùng Quang mở cửa xe.
“Xuổng xe.”
Trương Sùng Quang chui ra khỏi xe, cậu còn cười với lão Triệu.
Lão Triệu cũng nặn ra nụ cười, trông còn khó coi hơn cả khóc.
Đêm khuya, Hoắc Tây đi trước, Trương Sùng Quang theo sau.
Đi vào thang máy, ai cũng không nói gì, Hoắc Tây im lặng tựa vào tường thang máy, cũng không biết đang nghĩ gì.
Mãi đến khi đi vào chung cư.
Hoắc Tây đi thẳng vào phòng bếp, buổi tối cô uống ít rượu, vẫn chưa ăn cơm nên hơi đói.
Trương Sùng Quang dựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Cô hỏi cậu: “Mì trộn tóp mỡ được không?”
“Cậu biết nấu cơm?”
Hoắc Tây cởi áo khoác ngoài, ném lên sô pha: “Không biết thì sao? Làm sao đế hầu hạ cậu chủ đây?”
Cô nói xong, hai người đều im lặng một lúc.
Nhất là Trương Sùng Quang, cậu im lặng nhìn cô một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Đế tôi làm cho!”
“Không cần!”
“Tay cậu mà bị thương nữa, tôi còn phải hầu hạ cậu cả đời sao?”
Trương Sùng Quang đi theo vào bết, Hoắc Tây quay lưng với cậu làm đồ ăn đêm, vóc dáng cô cao ráo, chỉ bóng lưng thôi cũng đủ đẹp rồi.
Cậu tựa vào bồn rửa chén, yên lặng nhìn cô.
Nếu không phải năm đó tuối trẻ non dại thì cảnh tượng bây giờ sẽ là chuyện hằng ngày của cậu và Hoắc Tây rồi, bọn họ đều có sự nghiệp riêng, ban ngày đi làm, buổi tối về nhà cùng làm cơm, đương nhiên đa phần có lẽ sẽ do cậu làm.
Sau đó có lẽ sẽ tăng ca, lúc rảnh rỗi có thể cùng nhau xem phim.
Sau đó nữa, lại có hai đứa nhỏ.
Giống như Lục Thước và Lục Huân vậy.
Yết hầu Trương Sùng Quang khẽ động, bất giác nói: “Như vậy, cũng rất tốt.”
Hoắc Tây xắt rau thơm.
Cô rũ mắt cười nhạt: “Vậy cậu nghĩ cũng hay thật! Trương Sùng Quang, thời gian này sẽ là giới hạn, đợi tay cậu khỏi rồi thì cút về nhà đi, còn nhiều người làm hầu hạ cậu đấy.”
“Nếu tôi chỉ muốn cậu thì sao?”
Không biết từ lúc nào, cậu đã lại gần sau tai
cô, âm thanh dịu dàng giống như lông vũ lướt qua bên gáy cô vậy…
Hoắc Tây khựng lại.
Cô còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị xoay lại.
Mặt cô sát ngay bên mặt cậu.
Đập vào mất là áo sơ mi trắng phau phẳng phiu, còn có gương mặt mới mọc một ít râu của Trương Sùng Quang, chỉ ngửi thấy mùi hương cũng đủ thu hút rồi.
“Trương Sùng Quang, cậu làm gì vậy?”
“Hôn cậu!”
Sao đó, tự nhiên mà hôn cô.
Trương Sùng Quang một tay bất tiện, cậu đè Hoắc Tây trước bồn rửa chén, một tay giữ sau gáy cô không cho cô vùng ra, sau đó cậu hòn Hoắc Tây dây dưa không dứt.
Hoắc Tây cắn cậu một cái.
Trương Sùng Quang khẽ ngừng lại, cậu rũ mắt nhìn cô, con ngươi đen tuyền đầy cảm xúc vấn vương.
Sau đó, cậu hôn xuống mí mắt cô.
Ngậm lấy cô, điên cuồng hôn mút!
“Trương Sùng… Quang!” Hoắc Tây giữ lấy mặt cậu muốn đấy ra, nhưng cô đánh giá thấp
sức mạnh của cậu rồi, cũng đánh giá thấp quyết tâm của cậu, kết quả không những không tách ra được mà còn hôn sâu hơn.
Sau khi hôn xong.
Trương Sùng Quang liếm môi cô, thì thầm: “Cảm thấy tốt không?”
Giọng Hoắc Tây hơi khàn: “Cũng không tệ! Nhưng bây giờ cậu phải thả tỏi ra rồi, nước sôi rồi, tôi phải bỏ mì vào.”
Trương Sùng Quang cũng không động đậy gì-
Cậu chỉ chăm chú nhìn cô, sau đó rời đi, ra ban công rút một điếu thuốc bình ổn lại cảm xúc trong lòng.
Lúc ở bệnh viện.
Cậu nói với bản thân mình, chỉ là muốn tiếp xúc thêm với cô, nhưng cậu không lừa nối bản thân mình.
Cậu muốn làm với Hoắc Tây, từ thân thể đến tim đều muốn.
Mười phút sau, Hoắc Tây bưng mì ra, gọi cậu một tiếng: “Ăn thôi!”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Hoắc Tây cúi đầu xuống, dáng người mảnh khảnh và có chút yếu đuối hiếm thây, trông rất thu hút.
Cậu đi qua ngồi xuống ăn một miếng mì.
Ngon hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, mùi vị rất ổn, cậu nâng mắt: “Cậu thật sự biết làm?”
Hoắc Tây gật đầu: “Chỉ biết mỗi món này!”
Trương Sùng Quang hỏi cô: “Vậy nếu tôi ở đây một tháng, mỗi ngày cậu chuẩn bị cho tôi ăn món này thôi sao?”
Hoắc Tây khẽ hừ một tiếng: “Ha! Cũng khó hầu hạ nhỉ! Có đồ ăn là tốt lắm rồi!”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Qua một lúc, cậu khẽ nói: “Đợi tay tôi khỏi rồi, tôi làm cho cậu.”
Hoắc Tây không nhảy vào trong, cô khẽ hừ một tiếng: “Đợi tay cậu khỏi rồi! Cậu nên về nhà ở đi.”
“Vậy nếu cả đời không khỏi thì sao?”
“Vậy tôi sẽ tìm đàn ông kết hôn, chán ghét cậu đến chết!”
Trương Sùng Quang tiếp tục ăn mỳ, đợi đến khi ăn gần xong, cậu bổng nói: “Hoăc Tây, cậu thay đối so với lúc nhỏ rất nhiều!”
Hoắc Tây cũng ăn xong.
Cô cười nhạt: “Đúng! Ai rồi cũng thay đối!
Giống như tổng giám Trương cũng trở nên… Đáng ghét!”
Trương Sùng Quang khẽ cười.
Hoắc Tây đá chân cậu: “Đi rửa chén! Đừng nghĩ một tay thì không cần làm gì! Tôi không chiều cậu đâu.”
“Cậu chỉ chiều Bạch Khởi thôi, đúng không?”
Hoắc Tây đứng dậy, vén tóc lên: “Đúng! Nếu không thoải mái thì cửa ở bên tay trái đấy!”
Cô trực tiếp đi tắm rửa, hôm nay thực sự rất mệt.
Trương Sùng Quang một tay rửa hai cái dĩa, rồi lại hút một điếu thuốc, Hoắc Tây đi ra từ phòng tắm ném áo khoác tắm cho cậu: “Mặc cái này vào! Ngày mai cậu bảo người đưa ít quần áo đến đi! Còn nữa… Cậu ở phòng cho khách phía bên phải.”
Trương Sùng Quang nhìn áo khoác tắm trong tay.
Cậu hỏi: “Bạch Khởi mặc qua rồi sao?”
Hoắc Tây: “Không muốn mặc thì cởi trần đi!”
Trương Sùng Quang chậc lưỡi trong khoang miệng, mỗi lần cậu bị Hoắc Tây chọc tức muốn chết thì Hoắc Tây lại duỗi người nói: “Tôi muốn ngủ rồi! Cậu tự ý đi!”
Trương Sùng Quang ngăn cô lại: “Tay tôi không tiện, không thể chạm vào nước! Cậu giúp tôi tắm đi!”
Hoắc Tây tựa vào cửa phòng tắm, nheo mắt nhìn cậu.
Cô cười lạnh hai tiếng: “Đây mới là mục đích thật sự của cậu nhỉ! Muốn dựa vào cái này ngủ với tôi? Trương Sùng Quang, tay của cậu sắp phế rồi còn có thế nghĩ đến mấy thứ đồi bại vậy sao?”
Cô thực sự đánh giá thấp độ mặt dày của cậu.
Trương Sùng Quang đi đến trước mặt cô, cậu thấp giọng nói: “Tôi không đế ý trước mặt cậu đâu!”
Hoắc Tây gần như nghẹn lời.
Đúng là cậu dám nghĩtới mà!
Cô không muốn quan tâm đến cậu, quay người muốn đi Trương Sùng Quang lại kéo cánh tay cô: “ít nhất cũng giúp lau người cho tôi đi, dính dính hơi khó chịu.”
Hoắc Tây vổ mặt cậu: “Hoặc là nhịn, hoặc là tự mình lau!”
Nói xong, cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Trương Sùng Quang nhìn cửa, tự giễu cười một tiếng.
Cậu quả thực là người đàn ông rất thích sạch sẽ, không thể chịu được một ngày không tắm, vì vậy cậu vẫn phải một tay lau người, đương nhiên cũng không mặc áo tắm kia.
Trương Sùng Quang mặc quần đen vào, cầm quần tây và áo sơ mi đi vào phòng Hoắc Tây.
Bên trong hơi tối, yên lặng tĩnh mịch.
Hoắc Tây có vẻ đã ngủ.
Cậu không ngờ cô sẽ ngủ nhanh như vậy, dù sao cũng có đàn ông trong nhà khôn phải sao?
Lúc Trương Sùng Quang nằm bên cạnh Hoắc Tây, một người đàn ông nóng hừng hực như vậy, Hoắc Tây lập tức tỉnh dậy.
Mẹ nó!
“Trương Sùng Quang, cậu muốn làm gì?”
“Ngủ!”
Hoắc Tây nằm đó, im lặng cảm nhận, sau đó bật đèn.
Trên giường cô có thêm một người đàn ông đen nằm.
Trên người trống trơn, cậu trông cũng không tệ, đúng là rất bố mắt!
Hoắc Tây lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Tôi đưa cậu về, không phải mời cậu đến làm ấm giường cho tôi! Nếu tôi muốn tìm người làm ấm giường cũng sẽ không tìm người tàn phế đâu!”
Trương Sùng Quang dựa vào cô.
Cậu lười biếng tựa vào đầu giường: “Cậu có thể thử xem! Tôi chỉ là tay bị thương, còn phương
diện khác không có vấn đề gì cả!”
Cậu nghiêng qua, giọng đè thấp có chút quyến rũ.
“Hoắc Tây, tôi nhớ cậu lúc nhỏ rất thích ức hiếp tôi! Bây giờ không muốn thử sao? Có lẽ thử một chút cậu sẽ nghiện thì sao?”
Hoắc Tây cười lạnh: “Không ngờ cậu cũng khá M đây.”
Cô đoán là không đuối cậu đi được, dứt khoát tắt đèn đi ngủ, trong đêm tối vang lên giọng cô: “Cậu dám động đến tôi, tôi sẽ khiến cậu cả đời này không chạm được vào phụ nữ đấy!”
Sau đó cậu cứ nóng hầm hầm dán sật lại.
Dáng người Hoắc Tây khá cao, nhưng Trương Sùng Quang một mét tám sáu, vai cậu lại rộng nên ôm lấy cô rõ ràng Hoắc Tây khá nhỏ nhắn, Hoắc Tây im lặng nhẫn nhịn, phát hiện cảm giác ban đêm có người làm ấm giường cũng không tệ.
Cô quay lưng lại ném lại một câu vô tình.
Trương Sùng Quang lại dán sát, cằm dưới tựa vào hõm vai cô, khẽ nói: “Nếu cậu muốn, tôi lúc nào cũng có thể!”
Hoắc Tây cười lạnh với cậu.
Cô miệng cứng nhưng thân thể lại khá thành thật, lúc mơ màng sắp ngủ, cô lại lật người vùi vào
lòng cậu.
Giống như lúc nhỏ vậy, ôm lấy eo cậu.
Trương Sùng Quang không xác định được bản thân có nghe thấy cô gọi tên mình hay không, cô nhỏ giọng gọi Trương Sùng Quang, phía sau nói gì đó nhưng cậu không nghe rõ, cậu cố gắng muốn nghe nhưng sau đó Hoắc Tây lại không nói nữa.
Đêm dài…
Cậu lại không hề buồn ngủ, nhưng không phải vì dục vọng.
Mà cuối cùng cậu đã được ôm người này.
Cho dù là dùng thủ đoạn ti tiện nhất, cuối cùng cậu vẫn được ôm lấy người này… Trong đêm tối, Trương Sùng Quang khẽ động cánh tay bị thương.
Hoàn hảo như ban đầu, rất linh hoạt.
Sáng sớm lúc Hoắc Tây tỉnh lại, Trương Sùng Quang đã không còn ở đây.
Cô dụi mắt ngồi dậy.
Trong chung cư yên tĩnh, không có tiếng động gì.
Chẳng lẽ, không có ai ngủ cùng cậu, nên cậu chủ không vui trực tiếp quay về rồi sao?
Hoắc Tây vui vẻ muốn bắn pháo!
Nhưng cô vui mừng không được bao lâu, bên ngoài có tiếng mở cửa, sau đó còn có tiếng nói chuyện, có vẻ như là tiếng phụ nữ, giọng điệu giống nhưthư ký của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây chạy chân trần ra…
Trong phòng khách, đế bổn chiếc va li, cái nào cũng lớn khoảng chừng năm mươi cân.
Thậm chí, còn có một vài giấy tờ và công cụ làm việc.
Thư ký Trương Sùng Quan nhìn thấy Hoắc Tây, có chút ngại ngùng cười gật đầu.
Hoắc Tây khoanh hai tay trước ngực.
Cô liếc nhìn Trương Sùng Quang: “Cậu đây là chuyển nhà sao? Trương Sùng Quang, không phải là cậu muốn ỷ lại tôi cả đời đấy chứ?”
Trương Sùng Quang kiếm tra đồ đạc.
Cậu bảo thư ký rời đi trước, đóng cửa lại, cậu mới lên tiếng: “Tôi rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống! cho dù ở ngắn hạn, cũng muốn sống thoải mái!”
Hoắc Tây chỉ vào đống đồ.
“Cậu như vậy, dọn hết một đống thứ trong nhà ra sao?”
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Tôi có căn chung cư, đa phần đồ đạc đều để ở đó.”
Hoắc Tây trừng nhìn cậu.
Ha ha, trêu đùa cô sao, rõ ràng có chỗ ở nhưng lại đến chỗ cô, cô muổn đuối cậu đi, cả người cả đống đồ này.
Trương Sùng Quang lên tiếng: “Tôi làm bữa sáng rồi! Bánh hành và sữa đậu nành!”
Banh hành, sữa đậu nành…
Hoắc Tây nhìn qua
Quả nhiên, trên bàn ăn, không chỉ nhìn đẹp mà mùi cũng rất thơm, sữa đậu nành mới nấu, chỉ nhìn thòi cũng đã muốn ăn rồi.
Hoắc Tây gãi đầu: “Vậy ăn xong rồi đi!”
Trương Sùng Quang cười cười, cậu đi qua, giúp cô vuốt lại tóc.
Sáng sớm, giọng cậu dịu dàng: “Bữa trưa tôi làm cũng rất ngon! Không muốn nếm thử sao?”
Hoắc Vân dao động.
Cô đánh giá nhìn cậu một lúc lâu, lúc này mới nói: “Đừng nghĩ biết làm mấy món thì có thế ngủ với tôi, tôi không rẻ mạt vậy đâu.”
Trương Sùng Quang thì thầm: “Thật ra so với ngủ cùng cậu, tôi lại càng muốn cậu ngủ cùng tôi hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK