Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bữa cơm, chỉ có Lâm Hi là ăn vui vẻ.

An Nhiên yên lặng ăn cơm, không đuổi người, cũng không nhiệt tình tiếp đãi.

Tư Văn Lễ không phải loại người không có ánh mắt. Ăn cơm xong, ông ta liền chào đi về. Có điều, lúc sắp đi, ông ta hôn hôn Lâm Hi, Lâm Hi ngoan ngoãn để cho ông ta hôn, trong mắt cậu bé như có vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Tư Văn Lễ nhìn cậu bé rất lâu.

Lâm Hi có khí chất giống với An Nhiên, còn ngũ quan lại di truyền từ nhà họ Hoắc. Ông ta thấy vài phần quen thuộc trên mặt Lâm Hi, là người mà ông ta không có được thời tuổi trẻ.

Có lẽ là vì loại tâm lý như thế nên Tư Văn Lễ rất yêu thương Lâm Hi.

“Sau này lại đến thăm con!”

Dứt lời, Tư Văn Lễ cầm áo khoác đi ra ngoài, bất ngờ là An Nhiên đứng dậy theo: “Để con đưa chú đi!”

Tư Văn Lễ cảm thấy bất ngờ, rồi lại không bất ngờ.

Sau khi xuống lầu, An Nhiên kéo kéo áo khoác lại.

Xe của Tư Văn Lễ đang đỗ dưới lầu. Tài xế đứng bên cạnh xe, vừa định mở cửa xe thì thấy Tư Văn Lễ ra hiệu cho anh ta lên xe chờ.

Sau đó, Tư Văn Lễ quay người nói với An Nhiên: “Lâm Hi rất đáng yêu!”

Ông ta hơi do dự, rồi nói: “An Nhiên, chú nói thẳng với con đi, mấy năm nay gia đình chúng ta khá hơn trước nhiều rồi, nhưng nói đến cùng cũng không có một người thừa kế đứng đắn. Chú biết mối quan hệ giữa con và Doãn Tư không mấy tốt đẹp… Sẽ có ngày Doãn Tư kết hôn, khi ấy Lâm Hi phải làm sao đây?

Sắc mặt An Nhiên còn nhạt hơn cả ánh trăng.

Tư Văn Lễ nói nhỏ: “Chú biết con hận bố, không muốn qua lại với nhà họ Tư, nhưng mà trên người con đang chảy dòng máu của nhà họ Tư… Lâm Hi cũng vậy. Vì tiền đồ của Lâm Hi, chú mong con có thể suy nghĩ kỹ hơn.”

“Không cần suy nghĩ!” An Nhiên từ chối thẳng thừng.

Ngày xuân lạnh giá, cô ôm nhẹ cơ thể mình: “Chú Tư, con rất cảm ơn chú vì đã săn sóc con vào ba năm trước đây, con biết đó không phải là nghĩa vụ của chú. Nhưng mà con của bây giờ vẫn trả lời giống như ba năm trước đây, con họ An, không họ Tư. Hơn nữa… ngày tháng khó khăn cũng đã trôi qua rồi, cần gì ngay lúc này khiến mình trở nên khó coi?”

Tư Văn Lễ buột miệng thốt ra: “Con không muốn có mặt có mũi đứng trước mặt người nhà họ Hoắc hả?”

An Nhiên cười khẽ: “Con lớn từng tuổi này rồi, chỉ muốn sống vì chính mình, chứ không muốn sống dưới bóng ma của người khác. Chú Tư, sau này chú đừng tới nữa.”

Cô đã nói rõ ràng, gật đầu rồi bước đi.

Hành lang ánh sáng lờ mờ, phủ kín hơn nửa người cô, khiến bóng dáng cô kéo dài ra, có vẻ mảnh khảnh bền bỉ.

Tư Văn Lễ nhìn một lúc lâu.

Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông hơi lớn tuổi bước xuống xe, Tư Văn Lễ gọi một tiếng “anh Hai”.

Tư Văn Hùng ngửa đầu than nhẹ: “Nó vẫn không muốn tha thứ cho anh! Thật sự là không có một chút tình cảm nào!”

Tư Văn Lễ lấy hộp thuốc lá, rút hai điếu thuốc lá ra.

Ông ta châm thuốc, hít mây nhả khói, cười nhạt: “An Nhiên chưa từng gặp anh, anh nhiều lắm là cung cấp cái thứ tạo ra con bé thôi. Khi còn nhỏ, con bé sống vất vả lắm. Vậy mà anh lại bảo con bé nói tình cảm với anh? Hơn nữa, cuộc sống hiện tại của con bé khá tốt.”

Tư Văn Hùng nheo mắt: “Anh sẽ không bỏ cuộc.”

Nhà họ Tư không có ai đáng tin cậy. Con gái ông ta cũng từng rất ưu tú. Nhưng từ khi nó thua trong tay Lục Thước, thì đã coi như đồ bỏ đi, sau khi gả chồng thì năm sau càng tệ hơn năm trước.

Trên lầu.

An Nhiên về nhà, thím Lâm đi ra đón. Bà cõng Lâm Hi, hỏi: “Con có xích mích với vị họ Tư kia hả?”

An Nhiên cúi đầu đổi giày: “Không tính là xích mích. Tốt nhất là đừng qua lại thôi.”

Thím Lâm gật đầu.

Bà lại không nhịn được mà nói: “Ông ta trông đẹp lão, cả người đầy phong độ, có vẻ rất yêu thương Lâm Hi.”

An Nhiên nói nhỏ: “Chắc là sau này sẽ không đến nữa.”

Tuy rằng công việc bận rộn, nhưng mà cô vẫn giành thời gian bên Lâm Hi, chơi với cậu bé đến chín giờ rồi cho cậu bé đi ngủ. Sau đó, cô mới đứng dậy đi xem văn kiện.

Thím Lâm đưa bữa khuya đến, rất đau lòng nói: “Ngày mai xem tiếp, thức đến mức đôi mắt sắp hỏng rồi.”

An Nhiên cầm bát, ăn một ngụm, nói: “Lấy nhiều tiền lương, vốn dĩ nên chia sẻ công việc với tổng giám đốc Cố, đợi qua đợt này là tốt rồi.”

Cô lên kế hoạch rồi, xoay chuyển tình thế của Cố Thị trong vòng nửa năm, để đạt được lợi nhuận trong một năm kế tiếp.

Không tăng ca làm thêm thì sao thành công được?

Thím Lâm tuy đau lòng nhưng cũng vui mừng: “Nếu anh của con cũng có lòng tiến tới như con thì cả đời này của thím chẳng phải lo gì nữa.”

An Nhiên cười khẽ: “Anh của hiện giờ khá tốt. Chị Thục Phân nói với con là lúc ăn tết, anh ấy mua cho chị cả một bộ trang sức.”

Biết con trai con dâu sống tốt, thím Lâm cười híp mắt.

“Ừ, vậy con làm đi, có điều đừng thức khuya quá.”

An Nhiên gật đầu, nhìn thím Lâm đi ra ngoài.

Ánh đèn bàn lờ mờ, An Nhiên cúi đầu lật xem đống tư liệu chồng chất như núi… thời gian thoáng cái đã đến khuya.

Cô đang định đi ngủ thì có tin nhắn Zalo.

Hoắc Doãn Tư: Lâm Hi sao rồi?

An Nhiên nhìn một lát rồi trả lời: Hôm nay tâm trạng khá tốt, chắc là không vấn đề gì.

Một phút sau, Hoắc Doãn Tư không trả lời.

An Nhiên buông điện thoại đi tắm. Sau khi tắm xong, điện thoại lại có tin nhắn Zalo: Anh có thể giúp em chuyện góp vốn cho Cố Thị.

An Nhiên đâu dám làm anh giúp!

Nếu không phải vì Hoắc Doãn Tư thì công ty chi nhánh Cố Thị cũng không đến mức thảm thiết như thế.

Cô không muốn đắc tội anh, nghĩ đi nghĩ lại, đành trả lời hai chữ: Cảm ơn.

Bên kia, Hoắc Doãn Tư nghĩ nghĩ cả buổi cũng không biết An Nhiên có ý gì. Rốt cuộc là cô đồng ý hay là không đồng ý vậy?

Cửa mở ra, Hoắc Minh đi vào.

Ông nhìn nhìn con trai, rồi ngồi xuống đối diện trên sô pha, hừ lạnh nói: “Đã muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ nữa, đại thiếu gia? Có phải là không có vợ nên dễ bị mất ngủ không?”

Hoắc Doãn Tư ngồi dựa trên sô pha bấm điện thoại, hờ hững đáp: “Bố có vợ cũng không ngủ đấy thôi!”

Hoắc Minh cười ha ha: “Bố đây là hạnh phúc đến mức không ngủ được! Mẹ con săn sóc bố biết bao nhiêu, học hỏi đi con trai ạ!”

Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn ông.

Ông bố già truyền kinh nghiệm: “Nghe nói hôm nay con đi đánh golf với một cô minh tinh? Nhớ năm xưa, lúc bố mẹ bắt đầu yêu đương, cũng là bắt đầu từ sân golf. Có điều, nhà họ Hoắc chúng ta không chấp nhận nữ minh tinh tung tin PR.”

Hoắc Doãn Tư không thèm để ý: “Là người đại diện mà phó tổng giám đốc mới mời, còn chưa kí hợp đồng, nếu bố không thích thì cứ từ chối là được.”

Anh vừa dứt lời, Hoắc Minh liền cười lạnh.

Ông rất khâm phục con trai: “Rõ ràng là người mà con không thích, con lại không muốn đắc tội với cổ đông, nên mới lấy bố ra làm lý do. Nhãi ranh, người khác không biết con nghĩ gì, chẳng lẽ bố cũng không biết hay sao!”

Hoắc Doãn Tư bị vạch trần tâm tư cũng không tức giận.

Lúc này, Hoắc Minh mới nói vào chuyện chính: “Phải rồi, sao con không nói cho bố mẹ biết chuyện Lâm Hi bị bệnh? Con nói với An Nhiên một tiếng, hoặc là đưa Lâm Hi đến đây ở vài ngày, hoặc là bố mẹ đi chỗ An Nhiên ở vài ngày. Thím Lâm trông có vẻ nhanh nhẹn, nhưng một mình trông trẻ con vất vả lắm.”

Ông nói một cách đúng lý hợp tình.

Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn ông: “Chỗ An Nhiên không ở được nhiều người.”

Hoắc Minh mở to hai mắt nhìn: “Vậy đổi nhà cho hai mẹ con đi! Hoắc Doãn Tư… Lâm Hi là cháu trai của nhà họ Hoắc chúng ta, con để thằng bé ở trong căn nhà nhỏ xíu, con coi vậy mà được hả? Con xem chỉ một phòng ngủ của con thôi mà còn lớn hơn cả căn chung cư của An Nhiên nữa. Người ta sinh con trai cho con, con không đối xử tốt với người ta, lương tâm con bị chó ăn rồi hả!”

Dứt lời, Hoắc Minh tức giận bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK