Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cả nhà vất vả lắm mới đoàn viên được! Cũng là do cha mẹ người ta thấu tình đạt lí mới để con gái người ta về với mày, mày làm chồng, làm cha thế nào hả? Phải, bên đó cần mày, nhưng bên này không cần à? Minh Châu hiểu chuyện không có nghĩa là mày có thể coi thường con bé, không coi trọng con bé!”

Nói xong một đoạn dài, bà cụ cười nhạt.

“Lục Khiêm, tao thấy mày còn phải độc thân dài dài!”

Lục Khiêm lại càng cười khổ.

Bà cụ mắng xong, lòng cũng thoải mái hơn.

Bà cảm thấy chắc chắn Lục Thước trong lòng mình cũng thoải mái rồi. Bà lấy một cái ghế, ngồi xuống cạnh cháu trai, vừa quạt gió cho cậu bé vừa nói: “Mày làm ra chuyện này, đừng có mà trách con mày làm liều!”

Nói xong, bà lại lau mồ hôi cho Lục Thước: “Cháu muốn quỳ, bà nội ở đây với cháu.”

Lục Khiêm phục bà cụ luôn.

Rõ ràng trong lòng bà cũng không đồng ý với hành động của Lục Thước, cũng cho rằng cậu bé làm sai, nhưng bà vẫn chửi mình trước. Nhìn đi, thằng nhóc kia nhượng bố rồi đó!

Tát cho một cái lại cho một quả táo, làm trôi chảy quá.

Nhưng cái tát đó là cho ông!

Lục Khiêm không làm gì được.

Ông ôm lấy Lục U, cố ý nói mát: “Nghe nói nhiều thế, bảo bối nhà chúng ta đã mệt rồi! Bố pha sữa cho Lục U nhé!”

Bà cụ cản ông: “Trời đang nóng, cho uống sữa tươi đừng làm nóng!”

Lục Khiêm tỏ ra vui vẻ: “Mẹ nói đúng!”

Ông suy nghĩ xong còn nói: “Được, con đi nấu cơm riêng cho cháu! Bố làm bánh khoai tây, làm bánh táo cho Lục U, làm mì hải sản cho thằng bé ngốc kia, quỳ lâu như vậy không được bồi bổ… Bố nói này thằng bé ngốc, con nhớ nói thời gian quỳ nhé, để bố còn canh lửa, bưng ra là ăn luôn.”

Lục Thước không chịu nói lời nào.

Bà cụ lại nói: “Xem mày làm con tức thế nào!”

Lục Khiêm ôm Lục U vào bếp, mới đi mấy bước đã thấy Minh Châu về.

Ánh mắt Lục Khiêm trở nên sâu thẳm.

Lục U ôm mặt bố, thơm thơm, nước miếng chảy ra dính lên cằm ông.

Cô bé nó: “Mẹ về rồi… Bố quỳ… Bố quỳ…”

Lục Khiêm: …

Chiến xe thể thao màu trắng dừng lại.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U trong tay, ra mở cửa xe.

Minh Châu xuống xe đã vội hỏi: “Thước Thước về rồi sao?”

Lục Khiêm gật đầu.

“Ở đâu?” Minh Châu gấp gáp, muốn đi vào sảnh lớn.

Lúc này Tiểu Lục U ê a nói: “Anh trai quỳ! Bố quỳ!”

Minh Châu nghi ngờ nhìn Lục Khiêm: “Chuyện gì vậy? Sao tìm về rồi lại còn bảo thằng bé quỳ?”

Lục Khiêm không giải thích rõ được.

Minh Châu nhìn ông, nhanh chân bước vào sảnh lớn, vừa nhìn đã thấy con trai bảo bối đang quỳ.

Tiểu Lục Thước đang quỳ, gương mặt trắng nhợt chảy cả mồ hôi.

Trông rất đáng thương.

Minh Châu đi đến, quỳ bên cạnh cậu bé khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Lục Thước có chút xấu hổ, không chịu nói.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U đi vào, ông hiểu rõ nhất, nhưng lúc ông cũng không muốn nói trước mặt Minh Châu.

Bà cụ trêu chọc: “Hai đứa nhỏ đùa giỡn! Không có chuyện gì lớn cả!”

Bà ấy rất tinh ý, nhìn ra được Tiểu Lục Thước đã hối lỗi.

Bà ấy không muốn hai vợ chồng lại dạy dỗ con trai nữa, nên nhăn mặt nói: “Dù sao cũng quỳ rồi, hai người các con không được nói thằng bé nữa, thằng bé đã rất khó chịu rồi!”

Quả thật, đôi mắt Tiểu Lục Thước ẩm ướt.

Minh Châu đoán được đại khái.

Cô nhìn Lục Khiêm, Lục Khiêm đành chịu khẽ cười.

Ông nghĩ Minh Châu ít nhiều cũng sẽ bao che, dù sao cô không thích Tiểu Lục Huân, bình thường lại quen chiều Thước Thước.

Bất ngờ là Minh Châu không trách cứ, nhưng cũng không tìm lý do cho Tiểu Lục Thước.

Cô khẽ xoa đầu con trai.

Giọng dịu dàng: “Con biết sai rồi, vậy lát nữa con thấy ổn thì đứng dậy ăn cơm có được không?”

Tiểu Lục Thước nước mắt lưng tròng.

Lục Khiêm nhìn Minh Châu, rồi nhìn con trai, trong lòng mềm mại.

Vào lúc ông không biết, Minh Châu đã trưởng thành, Thước Thước cũng đã trưởng thành.

Hơn nữa còn trưởng thành rất tốt!

Lục Khiêm thả Tiểu Lục U xuống, vỗ nhẹ mông cô bé.

Tiểu Lục U chập chững đi qua.

Cô bé ngồi trên ghế nhỏ, cầm bình sữa nhỏ đưa cho Lục Thuốc: “Anh uống nước.”

Lục Thước rất thương cô bé.

Trong lòng cậu bé nổi giận, nhưng không nỡ hung dữ với em gái.

“Đến bên kia chơi đi, mát mẻ.”

Tiểu Lục U nào hiểu, cô bé cầm bình sữa nhỏ muốn để anh trai uống nước, khiến tính khí kia của Tiểu Lục Thước cũng biến mất.

Tiểu Lục Thước dời ghế của em gái đến.

Hai anh em ngồi sát nhau.

Bà cụ đưa quạt cho Tiểu Lục U, bảo cô bé quạt cho anh trai.

Đến khi bà ấy đứng dậy nhìn con trai mình thì gương mặt lại nổi giận: “Không phải đi làm cơm sao? Còn đứng đây có gì hay mà xem? Không thấy người lớn người nhỏ không có cơm ăn sao, chút tinh ý này cũng không có, đáng đời anh bị đánh!”

Lục Khiêm nhìn Minh Châu.

Sau đó ông cười với bà cụ: “Bà dạy phải ạ!”

Ông đến phòng bếp làm cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK