Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Di Nguyễn đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bố con là đàn ông, ông ấy nói chuyện thẳng thắn, con đừng để trong lòng! Về chuyện tình cảm thì con hãy tự mình suy nghĩ mà quyết định, nhưng theo ý của dì, dù Hoắc Minh có tốt đến mấy đi chăng nữa, nếu con không hạnh phúc… Thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”

Ôn Noãn cúi đầu và khẽ ừ.

Khóe mắt cô ươn ướt, chóp mũi thẳng tắp hơi đỏ lên.

Dì Nguyễn nhìn mà đau lòng.

Bà ấy chỉnh lại áo khoác cho Ôn Noãn: “Nếu con thích cậu ấy thì hãy cố gắng một lần! Nếu cuối cùng cậu ấy phụ lòng con, thì cũng đừng đau lòng quá lâu… Đời người ngắn ngủi, đừng lãng phí quá nhiều!"

Ôn Noãn lại khẽ ừ.

Dì Nguyễn vỗ nhẹ cô, dịu dàng nói: "Mau đi đi! Lái xe chậm thôi nhé!"

Ôn Noãn ôm dì Nguyễn rồi quay người lên xe.

……

Ôn Noãn lái xe đến bệnh viện, lấy thuốc xong.

Cô không ngờ lại gặp được Kiều An ở bệnh viện.

Cô ta ngồi trên xe lăn, y tá đang đẩy cô ta đi dạo bên ngoài.

Quả thật sức khỏe của Kiều An không tốt, sắc mặt tái nhợt, vóc dáng vốn thon thả hiện giờ đã gầy đi rất nhiều, áo bệnh nhân mặc trên người rộng thùng thình.

Ôn Noãn đang nhìn Kiều An.

Kiều An cũng nghiêng đầu nhìn cô.

Người tuy hốc hác nhưng vẫn rất có tinh thần!

Trong bệnh viện có nhiều lối đi, dù thế nào cũng sẽ có một lối đi không chạm mặt nhau, Ôn Noãn muốn phớt lờ cô ta nên cô đi vòng sang đường khác.

Nhưng Kiều An lại gọi cô lại: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện được không?”

Ôn Noãn nhìn cô ta.

Kiều An nhờ y tá đẩy cô ta lại gần, giơ tay lên và giọng điệu mạnh mẽ.

Y tá rất biết điều nên đã rời đi.

Kiều An nhìn dáng vẻ đoan trang của Ôn Noãn, trong lòng ghen tị vô cùng.

Mấy ngày này cô ta đã giày vò bản thân nhưng Hoắc Minh vẫn không đồng ý quay lại với cô ta, chỉ vì người phụ nữ tầm thường trước mặt.

Nhưng không sao…

Với những tình cảm trong quá khứ, Hoắc Minh sẽ không bỏ rơi cô ta!

Kiều An đang định lên tiếng thì tầm mắt cô ta rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của Ôn Noãn.

Chiếc nhẫn kim cương rất đẹp nhưng lại được đeo ở ngón giữa.

Khóe miệng Kiều An hiện lên một tia cười nhạt, cô ta tưởng Hoắc Minh rất quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, nhưng hóa ra cũng chẳng có gì hơn, cho dù có hứa hẹn cũng chỉ cho đi một nửa!

Kiều An ngẩng đầu lên, có chút lạnh lùng, có chút mỉa mai.

“Nghe nói cô muốn gả cho Hoắc Minh?”

Ôn Noãn cũng nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay cô theo tầm mắt của cô ta...

Tim cô thắt lại.

Sở dĩ cô vẫn nhẫn nhịn trong thời gian quan, một là vì cô thật lòng rất thích Hoắc Minh, không muốn từ bỏ dễ dàng.

Hai là, đó là sự lãng mạn mà Hoắc Minh mang lại cho cô, khi mọi chuyện tốt đẹp, họ thực sự hạnh phúc.

Kiều An cười nhạt.

Cô ta cúi đầu nghịch móng tay rồi thản nhiên nói.

"Cô Ôn, cô có tin chỉ cần tôi gọi điện thoại hoặc tự cắt vào cổ tay, Hoắc Minh không thể bỏ mặc làm lơ! Dù anh ấy đang làm gì với cô thì anh ấy cũng sẽ lập tức dừng lại, sau đó chạy đến bệnh viện và ngoan ngoãn truyền máu... Kể cả khi hai người đang làm chuyện ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK