Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây dán mặt vào lưng cậu, nhẹ giọng: “Cậu đế tôi suy nghĩ đã!”
Tim Trương Sùng Quang hơi đập nhanh và loạn nhịp.
Cậu ít nhiều có hiểu biết về Hoắc Tây, với tính tình kiêu ngạo của cô, nếu cô không thả lỏng tâm trạng thì không thể nói ra những lời như vậy, hơn nữa cô còn nguyện ý sống cùng cậu, nguyện ý bỏ kiêu ngạo của mình xuống.
Chủ yếu là bởi vì cô thương cậu.
Một lúc lâu sau, cậu xoay người dịu dàng hôn cô.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ tiến vào, nhẹ nhàng chiếu vào trên người bọn họ, im lặng tốt đẹp.
Hoắc Tây thấp giọng: “Nếu còn hôn nữa, tôi sẽ đến công ty muộn mất!”
Trương Sùng Quang lại hôn một cái, bữa sáng đã được chuẩn bị xong nhanh chóng, trong bữa sáng, khi cô nhìn thấy băng vải trên mặt cậu, không khỏi vui vẻ: “Như vậy sẽ không thể ra ngoài chọc ghẹo con gái nhà người khác.”
“Trong nhà đã có một, nào có dư thừa sức lực như vậy chứ.”
Cậu nói xong những lời vô liêm sỉ, Hoắc Tây cảm thấy cậu mặt thật dày nên không trả lời cậu.
Ăn xong bữa sáng.
Trương Sùng Quang đưa cô đến công ty luật, còn cậu ra sân bay tiếp đón đối tác từ Mỹ, nghe nói là sắp về nước phát triền.
Xe đậu ở dưới công ty luật.
Trương Sùng Quang nghiêng người: “Tan làm anh đón em, theo bọn họ ăn một bữa cơm.”
Bọn họ?
Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Lâm Tòng với vợ của cậu ấy! Đúng rồi, em cũng biết vợ cậu ấy, học chung một trường mẫu giáo với chúng ta, tên Thấm Thanh Liên, cô ấy chơi dương cầm khá hay.”
Hoắc Tây nhớ lại.
Cô nhìn Trương Sùng Quang: “Các cậu ở nước ngoài có lui tới với nhau à, không nghe cậu nói gì cả.”
Trương Sùng Quang nhìn ánh mắt trách cứ của Hoắc Tây.
Một lát sau, cậu cười cười: “Giới người Hoa rất lớn! Người không gặp mặt là đã không thấy tung tích.”
Hoắc Tây cười nhạt, xuống xe.
Cô vào công ty luật, họp một lát rồi bấm số điện thoại của Lục Thước: “Chị có một ít tiền, có lẽ em dùng được!”
Giọng của Lục Thước nghe có chút mệt mỏi, có lẽ là vì đang trong tình trạng ngươi chết ta sống với nhà họ Tư.
“Chị, chị đã giúp em rất nhiều!”
“Em đến đây đỉ! Chắc chắn em cần nó.”
Nửa tiếng sau, Lục Thước tự mình đi đến, lúc thấy tờ chi phiếu cậu ấy hơi sợ một chút.
Là Trương Sùng Quang chi.
Lục Thước đặt tấm chi phiếu lên bàn, cậu ấy chậm rãi ngồi xuống, xoa huyệt thái dương: “Quan hệ giữa chị và anh ấy từ khi nào thì tốt đến mức có thế chi ra hai trăm triệu? Là định đế em có thể kêu tiếng anh rế đúng không?”
Nét mặt già nua của Hoắc Tây nóng lên: “Lấy tiền đi, nói nhảm cái gì!”
Cô lại vuốt tóc: “Cái gì mà anh rể với không phải anh rể! Chị đã ở chung với anh ấy từ lâu rồi!”
Ánh mắt Lục Thước sáng quắc.
Cậu ấy nhặt lại tấm chi phiếu, búng tay, sau đó nói: “Nói thật hiện tại em có chút thiếu tiền, nhưng nếu em cầm số tiền này, một ngày nào đó nếu hai người đổ vỡ, em còn khó chịu hơn cả chết! Em không cho phép chị mình vì tiền mà hạ
mình với người khác.”
Hoắc Tây đá cậu.
“Chị là người như vậy sao? Yên tâm! Cho dù chị với anh ấy chia tay chị cũng có cách để trả lại tiền cho anh ấy.”
Lục Thước không nói thêm gì.
Cậu ấy cầm chi phiếu rồi vội vàng rời đi, khi ngồi trong xe, cậu gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.
Cậu khách sáo nói lời cảm ơn, khách sáo gọi anh Sùng Quang.
Sau đó, cậu muốn trả lại chi phiếu cho Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang đang ở sân bay, bên kia có chút ồn ào: “Lục Thước! Bỏ Hoắc Tây qua một bên, chẳng lẽ giữa chúng ta không còn giao tình gì? Là cậu không tin anh thật lòng với Hoắc Tây, hay là cậu còn ghi hận chuyện năm đó? Lục Thước, mấy năm nay tôi vẫn rất muốn gặp mặt nói chuyện với cậu.”
Cậu ăn nói rất tốt, nói cũng rất nhiều.
Lục Thước cuối cùng cũng nhận lấy phần tình cảm này, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Bên kia, Trương Sùng Quang mỉm cười.
Buổi tối, Hoắc Tây về nhà rất sớm.
Chưa tới 7 giờ, căn hộ có chút trống trãi, cô tạm thời vẫn chưa quen được.
Cô ngã mình trên sô pha rồi nghĩ: “Quả nhiên con người vẫn là động vật sống bầy đàn!”
Nhưng mà trước đây một mình cũng vẫn ốn mà!
Hoắc Tây bắt đầu tìm chút việc để làm.
Cô làm bữa cơm đơn giản theo hướng dẩn, nhưng thực sự không ngon lắm, chỉ ăn hai miếng đã phải gọi thêm một phần bò bít tết ở khách sạn năm sao.
Trong lúc chờ thịt bò, cô rót cho mình một ly rượu vang, mở nhạc.
Cô nhiều lần tự nhủ rằng, cô rất thích loại xa hoa yên tĩnh như vậy!
Nhưng lúc thịt bò được giao đến, cô ăn loại bít tết mắc nhất, uống loại rượu quý nhất, ở căn hộ cao cấp nhất, nhưng vẫn cảm thấy không mấy vui vẻ…
Cuối cùng cô biết, là bởi vì nơi này không có Trương Sùng Quang.
Cô cầm điện thoại trên tay, do dự hồi lâu, vẫn không gọi đi.
Hoắc Tây ném điện thoại đi…
Tiểu Hoắc Tây, mày thật thiếu kiên nhẫn! chỉ
là ngủ vài lần thôi, sao lại cho là thật thế!
Trương Sùng Quang trở về đúng lúc.
Cửa mở lách cách, cậu thấy Hoắc Tây đang nằm trên ghế sô pha, bộ dáng trông như sắp chết.
Một đôi chân dài đung đưa trên tay vịn ghế sô pha.
Vốn dĩ cực kỳ đẹp mắt, nhưng trong mắt cậu lại trông vô cùng đáng yêu, như là quả anh đào nhỏ vậy.
Hoắc Tây nghe tiếng cửa mở, nghiêng đầu nhìn cậu.
Trương Sùng Quang cũng vậy.
Lúc lâu sau, cậu mới đưa đồ trong tay ra: “Tôi mua cho cậu một phần dồi trường, là nơi mà cậu vẫn luôn thích ăn.”
“Cậu vẫn còn nhớ rõ à!”
Trương Sùng Quang thay giày, đi vào đem đồ đế ởtrên bàn ăn, giúp Hoắc Tây mở ra.
Cậu thấy Hoắc Tây không nhúc nhích, dứt khoát bế cô lên, ôm tới bàn ăn.
Hoắc Tây oán giận: “Tôi có chân mà!”
Trương Sùng Quang cởi áo khoác, bên trong cậu mặc áo sơ mi màu trắng, phổi với quần màu đen, trông anh tuấn nhẹ nhàng thoải mái, là loại đẹp trai có tiền.
Chỉ là trên mặt…
Hoắc Tây thưởng thức dĩa lòng, hỏi: “Cậu thật sự muốn mang cái mặt này đi gặp bạn học cũ cùng với Lâm Tòng kia sao?”
Cô có nghe nói về Lâm Tòng, anh ta được xem là thiên tài tài chính ở phố tài chính.
Ba mẹ của cô cũng có quen biết với bố mẹ Lâm Tòng.
Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Cũng không thân thiết lắm, cần gì phải để ý ngoại hình! Đúng rồi, hôm nay Cục cảnh sát có tìm cậu không? Tôi nghe nói bà Chu nộp tiền bảo lãnh xong đã được tại ngoại.”
Hoắc Tây ừ một tiếng.
Cô hạ giọng: “Việc này chỉ tính là tranh chấp dân sự, cũng không có nghiêm trọng!”
Trương Sùng Quang hỏi cô: “Hối hận không? Phí luật sư đã cho bà ây, kết quả lại gặp con sói vô ơn.”
Hoắc Tây cười ha hả: “Tôi gặp kẻ vô ơn còn ít quá sao? Hơn nữa bà ta cũng không phải là con lớn nhất.”
Không khí im lặng…
Một lát sau Trương Sùng Quang nghiến răng: “Luật sư Hoắc, chúng ta có thể không nhắc lại quá khứ kia không?”
Hoắc Tây cười nhạt.
Cô tiếp tục ăn lòng, ăn uống ngon lành, ăn hết cả một hộp thức ăn.
“vẫn là hương vị như trước đây.”
Trương Sùng Quang thấy cô ăn xong, thu dọn đồ đạc, sau đó tựa vào thành bàn ăn chậm rãi nói: “Người đã không còn hương vị lúc còn bé, luật sư Hoắc đêm nay có muốn nếm thử một chút không?”
Hoắc Tây thực sự bội phục độ dày da mặt của cậu.
Bình thường da mặt cô cũng khá dày, nhưng so với Trương Sùng Quang thì không đáng là bao.
Cô lau miệng: “Thông cảm! Sau khi ăn xong không nên hoạt động mạnh, không tốt cho tiêu hóa.”
Trương Sùng Quang nhìn đồng hồ: “Vậy một tiếng sau thì sao?”
Hoắc Tây xoa xoa thắt lưng còn đau nhức, cười giả tạo: “Tối nay tôi ăn no rồi, ăn giám đổc Trương không nổi nữa! Nếu giám đốc Trương muốn, có thể tự mình nghĩ biện pháp!”
Nói xong, cô ném một chồng khăn giấy dày cho cậu!
Hoắc Tây đi tới phòng làm việc, Trương Sùng Quang nhìn thấy chồng khăn giấy kia, cười nhẹ.
Có lẽ bởi vì số tiền của Lục Thước quá long trời lở đất nên Hoắc Minh nhanh chóng phát hiện ra.
Mặc dù ông sớm biết hai đứa nhỏ này đã ngủ với nhau.
Nhưng vận dụng tới 20 tỷ là thật.
Hoắc Minh ở nhà đau đầu, đi đi lại lại khiến Ôn Noãn chóng mặt dùm ông.
Hoắc Minh cuối cùng cũng dừng lại.
Ông nói: “Không được! Chúng ta phải gọi cả hai tới hỏi chuyện!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài: “ông hỏi thế nào? Hỏi khi nào bọn họ kết hôn? Không phải là quá qua loa rồi sao? Hoắc Tây còn cần mặt mũi nữa hay sao?”
“Do bà không biết bọn nó đó thôi!”
Hoắc Minh cười lạnh nói: “Người tuổi trẻ ngày nay đâu giống chúng ta ngày xưa, ở bên nhau thì sẽ mãi bên nhau trọn đời, sao có thế có những khúc mắc luấn quấn thế kia? Người trẻ như bọn họ hôm nay có thế ngủ cùng nhau, nhưng ngày mai có thế tức giận chia tay, làm như sống chung như việc ăn ngủ bình thường ấy chứ.”
Ôn Noãn cũng cười lạnh: “Ha ha! Lúc đó không phải ông cũng muốn kích thích như thế
hay sao? Quên mất rồi?”
Hoắc Minh đỏ mặt.
“Chuyện đã lâu như vậy rồi, ôn Noãn bà còn nhớ làm gì! Hơn nữa, tòi luôn thủ thân như ngọc vì bà, chưa từng chạm vào nửa sợi tóc của người khác!”
Ôn Noãn tiếp tục lạnh lùng đọc sách: “Tôi nào biết!”
Hoắc Minh lo lắng đến mức muốn giơ tay thề với trời.
Cuối cùng, ông đứng cạnh vợ, tủi thân nói: “Chúng ta đang nói chuyện con cái, sao bà còn trách tôi nữa chứ? Bà dám nói mấy năm nay tôi không đối tốt với bà hay sao? Có người vợ nào thoải mái như bà hay không, đều không phải đề phòng nhân tình thì chính là đề phòng chồng có con riêng bên ngoài.”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Ngẩm lại thì ông vẫn tốt!”
“Chắc chắn rồi!”
Hoắc Minh nắm tay bà, hôn lên mặt bà: “Không phải chúng ta sẽ cùng nhau già đi hay sao! Đợi đến khi mấy chuyện lớn của mấy đứa nhỏ quyết định xong thì tôi sẽ đưa bà đi du lịch khắp thế giới.”
òn Noãn không thích đi khắp nơi.
Bị ông dây dưa không làm được gì, bà khẽ mỉm cười: “Hoắc Minh, ông là cả thế giới của tôi mà.”
Hoắc Minh choáng váng.
Vợ ông xưa nay chưa bao giờ thích nói những lời yêu thương, ông quấn lấy bà nài nỉ bà nói lại lần nữa, nhưng ôn Noãn sao chịu, kết quả là Hoắc Minh lên cơn hứng tình, đè õn Noãn xuống làm hai lần giữa ban ngày.
Làm đến mức khắp nơi đều thấm mồ hôi.
Sau khi cơn tình qua đi, ôn Noãn ngồi trong vòng tay ông, vuốt ve nét ngọc mày ngài của ông.
“Tuối đã cao mà còn không chịu kiềm chế một chút!”
Trong mắt Hoắc Minh tràn đầy hoài niệm.
Họ đã kết hôn được hơn hai mươi năm, ôn Noãn vần đẹp như ngày nào, vóc dáng vẫn giữ nguyên như độ tuối ba mươi. Cuộc sống vợ chồng của họ cũng không tệ hơn hồi còn trẻ là bao, đây có lẽ là trời ban ơn cho tình yêu của bọn họ.
Ông hôn bà, không nhịn được hôn lên vai bà.
Ôn Noãn cảm thấy ông lại muốn tới, thế là đấy ông: “Được rồi, kiềm chế một chút!”
Hỏm nay Hoắc Minh không muốn bị kiềm chế.
Lúc này, có người giúp việc gõ cửa: “ông chủ, cô Hai đã về!”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn người trong ngực, khàn giọng nói: “Tôi đi nói chuyện với Hoắc Tây, bà nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Ôn Noãn có chút lo lắng.
Hoắc Minh khá gắt với chuyện hôn sự của con mình, vì thế bà nói: “Chuyện hôn nhân để Hoắc Tây quyết định! Sùng Quang cũng tốt, nhưng hai đứa nó phải cân nhắc cho cẩn thận.”
Lúc này hẳn là Hoắc Minh đã nghe vào.
Ông đưa tay chạm vào vai vợ: “Tôi xuống lầu trước.”
Ông thay quần áo trước mặt bà, kéo khóa quần còn run hai cái khiến ôn Noãn mặt đỏ như máu.
Hoắc Minh cảm thấy kiêu ngạo.
Ông đi xuống cầu thang, Hoắc Tây đang dựa vào ghế sô pha xem tivi, xem “Nhóc Maruko.”
Hoắc Minh xuống lầu.
Ông ho nhẹ một tiếng: “Nói đến con cũng đã là luật sư đứng đầu thành phố B của chúng ta, sao còn thích xem mấy bộ phim con nít thế này.”
Hoắc Tây quay lại nhìn anh.
Sau đó, cô ăn một miếng khoai tây chiên và
nói: “Bó, đáy gọi là giữ gìn tuổi trẻ! Chẳng phải bố cũng như vậy sao? Bố giữa ban ngày mà tuyên đâm, còn không phải là giữ gìn tuổi trẻ hay sao!”
Cô cười: “Không, phải gọi là bảo đao chưa cùn!”
Hoắc Minh ngồi đổi diện cô, trợn mắt nhìn cô: “Lời này mà đế mẹ con nghe được còn không giết con! Cô gái nhà con chỉ dám làm trò cho bố xem, còn trước mặt mẹ con thì giả bộ đứng đắn.”
“ở chung với người đứng đắn thì cần phải có dáng vẻ của người đứng đắn!
Hoắc Minh tức giận.
Người hầu đưa trà nhuận họng cho ông, ông nhấp một ngụm, sau đó bắt đầu thấm vấn: “Nói bố biết khoản tiền kia của Lục Thước!”
Hoắc Tây mỉm cười: “Bổ, đó không phải điều bổ muốn hỏi phải không?”
Hoắc Minh không nói vòng vo với cô nữa mà hỏi thẳng: “Được rồi! Vậy bố hỏi con, chuyện của con với Sùng Quang là thế nào? Đã có dự định gì chưa? Nếu giải quyết ốn thỏa rồi thì bố và mẹ con sẽ chuấn bị đồ cưới, bố cũng đưa ra vài đề nghị với Sùng Quang, phòng tân hôn gì gì đó cũng phải chuấn bị!”
“Còn sớm!”
Hoắc Tây cười nhẹ: “Bố, dù gì vẫn phải rèn
luyện đúng chứ? Hôn nhân không phải là dựa vào sự bốc đồng, nếu không thích hợp thì ly hôn hoặc sinh con thì phiền phức quá!
Hoắc Minh cũng đồng ý.
Nhưng hai đứa trẻ này đều là người một nhà, nếu sau này xảy ra chuyện gì đó thì sẽ rất khó xử lý.
Hoắc Tây biết sự lo lắng của ông.
Cô sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười: “Nhiều nhất cũng giống như trước đây mà thôi!”
Nói xong cô đứng dậy: “Bố, ở công ty luật còn có việc phải làm, con đi trước!”
Hoắc Minh cau mày: “Bận thế này à? Bố còn chưa hỏi xong mà!”
Hoắc Tây cúi người hôn ông: “Vậy bố có thể gọi Trương Sùng Quang lại, đặt vấn đề với anh ấy, đến cả sở thích thú vui gì đó anh ấy chắc chắn sẽ nguyện ý nói cho bố biết! Bố, tin con đi, đàn ông có nhiều chủ đề chung hơn.”
Hoắc Minh cảm thấy cô con gái này thật đúng là lưu manh.
Sùng Quang đè cô nhóc xuống được à?
Sẽ không phải là đứa thích ở bên dưới đấy chứ?
Khi Hoắc Tây đứng dậy thì cười nói: “Bố mau
đi tắm đi! Ha, khá dữ dội đấy.”
Nói xong cô bỏ chạy.
Hoắc Minh dù có muốn đánh cũng không tìm được người!
Sau khỉ Hoắc Tây rời đi thì nhận được điện thoại của Trương Sùng Quang, giọng nói rất ôn hòa: “Chú Hoắc kêu em về nhà giảng bài rồi à?”
Hoắc Tây ngồi trong xe.
Cô một tay cầm vô lăng, tay kia trò chuyện với cậu trên điện thoại di động, rất nhàn nhã.
“Hay lắm Trương Sùng Quang, trong nhà đều cài tai mắt của cậu!”
Cậu cười nhẹ: “Phải có người nắm giữ cương vị chủ chốt, nếu không thì sao lấy được vợ?”
Hoắc Tây hơi khựng lại.
Cô nghĩ đến những lời của bố mình, những tới Lục Thước hỏi cô, và sự khao khát của cô đối với Trương Sùng Quang.
Lần đầu cô hỏi anh: “Trương Sùng Quang, cậu nghiêm túc à? Cậu thật sự muốn chung sống cả đời với tôi sao? Cậu… sẽ không bao giờ rời đi vô cớ nữa, sẽ lại không đế tôi không bao giờ tìm thấy cậu, cũng không bao giờ nói chia tay, phải không?”
Bên kia im lặng một lúc.
Giọng cậu hơi khàn, thậm chí còn khẽ run
rẩy.
Cậu nói: “Anh nghiêm túc! Hoắc Tây, anh sẽ không rời đi nữa!”
Cổ họng Hoắc Táy nghẹn lại.
Rốt cuộc, sau tám năm xa cách, cô cuối cùng cũng chịu thừa nhận mình vẫn thích cậu, vẫn sẵn sàng chấp nhận cậu… Cô khàn giọng nói: “Anh đanq ở đâu? Em muốn qặp anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK