Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tinh…
Lúc Hoắc Tây nói ra cái tên này, cô đang nhớ về ngôi sao trên bầu trời cao ấy sao?
Trương Sùng Quang ôm ngực, từ từ ngồi xuống ghế dài.
Sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, thì thầm lặp đi lặp lại hai chữ kia… Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng có thể dần dần tiếp nhận cái tên này tựa như anh đã chấp nhận việc trong lòng Hoắc Tây vẫn còn lưu luyến Bạch Khởi.
Anh cúi đầu nhìn chăm chú vào hình ảnh trên tấm phim siêu âm màu.
Một cô bé mỏng manh thanh tú, nhìn giống như mẹ của bé, anh cũng có thể nhận ra một vài hình ảnh của mình ở trên người cô bé.
Bổng dưng, anh cảm thấy trời đất quay cuồng.
Anh nghĩ tới lai lịch của đứa bé, anh nghĩ đến việc Hoắc Tây vẫn nguyện ý sinh hạ cô bé, yêu quý bé, Trương Sùng Quang anh còn gì đế so đo nữa!
Anh ôm sát bức ảnh kia vào trong lòng.
Là Tiểu Hoắc Tinh của anh và Hoắc Táy.
Thậm chí anh còn lấy di động ra, gõ một dòng tin nhắn, lúc ấn gửi anh còn nhìn thật lâu, nhìn tới khi hốc mắt nóng bừng, vì sao anh và Hoắc Tây lại đi tới bước như ngày hôm nay.
Cô không muốn nhìn anh, không muốn nói chuyện với anh.
Rõ ràng vào năm đó, khi cô dắt anh về nhà đã từng vui sướng như vậy, cô giấu anh trên cái giường nhỏ của cô tựa như đang che giấu chú gấu con mà cô âu yếm.
[Thật ra cái tên Hoắc Tinh cũng rất dễ nghe.]
Đầu bên kia, Hoắc Tây nhận được tin nhắn.
Cô ngồi ở ghế sau xe, trợ lý vừa lái xe vừa nói chuyện cùng cô, nói chuyện gì Hoắc Tây cũng không nghe rõ, cô chỉ nhìn di động một lát rồi buông xuống, ánh mắt chuyến hướng ra phía bên ngoài cửa sổ.
Đôi mắt ấm ướt.
Có lẽ cả đời này, Trương Sùng Quang cũng sẽ không hiểu được ý nghĩa của cái tên Hoắc Tinh, sẽ không biết thứ cô nhung nhớ là gì nhưng dù có như vậy, cô cũng không có ý định giải thích với anh bất kì điều gì.
Ban đầu trợ lý còn định nói thêm nhưng nhìn thấy cô như vậy thì lập tức ngừng nói.
Trong lòng cô ấy còn nghĩ.
Nhìn luật sư Hoắc đổi xử với Tổng Giám đổc Trương rất lạnh lùng nhưng dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngoại trừ tình cảm vợ chồng ra, vẫn còn một chút tình cảm khác, sao có thế nói quên là quên luôn được?
Giữa hai người bọn họ, chỉ sợ là không ai quên được người kia.
Trợ lý im lặng lái xe, không quấy nhiễu Hoắc Tây, chạy xe về thẳng nhà họ Hoắc.
Tới gần giữa trưa, vợ chồng Hoắc Minh cũng đã trở về, đang ngòi chờ ở trong sảnh, đặc biệt là Hoắc Minh còn cầm di động trong tay, trông ngóng Hoắc Tây gọi điện thoại tới.
Hoắc Tây đến gần lối vào, thay giày.
Trợ lý định giúp cô thay, ôn Noãn đi tới, với cương vị là một người mẹ, bà săn sóc đưa dép lê đi trong nhà ra đế con gái thay, đỡ cô đi tới ngồi lên ghế.
“Kiểm tra thế nào rồi? Sáng sớm hôm nay đi ra ngoài cũng không nói với bố và mẹ con.”
“Chẳng có lần nào mà con gọi bố mẹ đi chung cả.”
Hoắc Tây ngồi bên cạnh ông, nở nụ cười
nhẹ.
Cô nhẹ nhàng níu lấy cánh tay của Hoắc Minh, giọng nói mềm mại: “Con sợ bố bị kích thích, hơn nữa cũng có trợ lý đi cùng, con cảm thấy khá tốt.”
Hoắc Minh không đồng ý: “Bố sẽ bị kích thích sao? Con nhìn xem trong nhà ta tổng cộng sinh ra được mấy đứa con, biết bao sóng to gió lớn, con có từng thấy bố bị kích thích bao giờ chưa… Không tin thì con cứ hỏi mẹ con đi.”
Ôn Noãn đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng.
Hoắc Minh sờ mũi, nở nụ cười thầm, sau đó lập tức hỏi trợ lý: “Đúng rồi, mau đưa phim siêu âm màu cho tôi và mẹ của Hoắc Tây xem nào, nói lâu như vậy rồi mà vẫn chưa kịp nhìn Tiểu Hoắc Tinh của chúng ta một cái đấy!”
Trợ lý mỉm cười: “Tôi sẽ xuống xe lấy ngay.”
Nhưng giây tiếp theo nụ cười của cô ấy bổng khựng lại bởi cô ấy chợt nhớ ra tấm siêu âm màu kia đã được gửi cho Trương Sùng Quang.
Cô ấy nhìn về phía Hoắc Tây.
Tất nhiên Hoắc Tây cũng đã nhớ ra, cô định lừa gạt cho qua chuyện: “Chụp không rõ lắm, đế ngày mai lại đi chụp thêm!”
Hoắc Minh là ai chứ, ông chỉ cần đoán thôi cũng biết Trương Sùng Quang đã đi theo tới bệnh
viện.
Sao mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định vậy!
Tối hôm qua náo loạn ở khách sạn một trận, tất cả mọi người trong khách sạn đều chứng kiến, bọn họ làm bố mẹ tất nhiên không thể không đau lòng bất lực, các anh chị em khác cũng chỉ thở dài nhưng những người khác bên ngoài gia đình bao gồm những người phục vụ đã bàn tán xôn xao.
Tóm lại, chuyện trong nhà cũng không tiện đế người ngoài tham dự.
Hoắc Minh bảo trợ lý rời đi trước.
Lúc trong sảnh lớn chỉ còn lại vợ chồng bọn họ và Hoắc Tây, ông cân nhắc một hồi rồi dịu dàng hỏi: “Nó tới bệnh viện à? Phim chụp đưa cho nó rồi sao?”
Hoắc Tây không giấu giếm, cô khẽ dạ.
Hoắc Minh liếc mắt nhìn ôn Noãn, không biết nên nói gì… Cuối cùng ông than nhẹ: “Để nó xem cũng được! Sau này cũng không thể nói với cháu gái rằng con bé sinh ra từ cục đá.”
Hoắc Tây sợ ông hiểu lầm, nói nhiều thêm một câu.
“Chỉ cho xem, cũng không có gì khác.”
Đương nhiên vợ chồng Hoắc Minh biết rõ tính tình của cô, lúc đi lên lầu về phòng ngủ, vợ
chồng hai người tự giác lén lút vào phòng sách nói chuyện, Hoắc Minh đưa ngón tay thon dài ra xoay chuyển chặn giấy một cách nhẹ nhàng, không khỏi than thở: “Nếu biết trước kết cục ngày hôm nay, lúc trước khi Sùng Quang còn nhỏ nên sắp xếp cách khác, ai mà biết được đường tình của hai đứa nhỏ này lại nhấp nhô như vậy. ôn Noãn, anh thấy Hoắc Tây vẫn ốn, có vẻ đã suy nghĩ cẩn thận, con bé cũng muốn cắt đứt hoàn toàn. Nhưng Sùng Quang lại không, anh thấy nó càng ngày càng điên cuồng, sợ rằng cả đời cũng không thoát ra khỏi cái hố này được. Thứ gọi là tình cảm này nên khiến người ta cảm thấy vui vẻ, em nói xem nếu đã đau khố như vậy… Hà tất phải khổ sở đuối theo không buông tay?”
Ông thốt ra đầy đau lòng, dù nói vậy nhưng trong lòng sao có thể không hận.
Ôn Noãn hiểu ông nhất.
Chắc chắn trong lòng ông hận rèn sắt không thành thép, chắc chắn Hoắc Tây sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện lần đó với Tống Vận, đó cũng là điều mà người làm bổ mẹ bọn họ không thế tiếp nhận nhất…
Minh hận Sùng Quang vì anh đã làm như vậy nhưng dù sao cũng là đứa con nuôi nấng từng ấy năm, dù có nói đoạn tuyệt quan hệ nhưng trong lòng sao có thể thờ ơ hoàn toàn, đó là đứa trẻ Minh yêu thương thật lòng, cũng là đứa trẻ mà
Minh rất để ý, vị trí ở trong lòng Minh không khác gì Doãn Tư.
Ôn Noãn cũng vô cùng khó chịu.
Bà nhẹ nhàng dựa vào vai chồng, dịu dàng an ủi ông: “Thời gian trôi qua, nó cũng sẽ suy nghĩ cấn thận thôi.”
Hoắc Minh nóng nảy: “Anh đâu có lo lắng cho nó?”
Ôn Noãn không nói gì, chỉ vươn ngón tay thon dài cấn thận vẽ lại ngũ quan của chồng.
Hoắc Minh tức khắc bình tĩnh lại.
Ông nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của vợ, nắm trong lòng bàn tay, cúi đầu lấm bấm: “ôn Noãn, đời này may mắn có em.”
ốn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười.
Đúng vậy, dù rằng sau khi sinh con đẻ cái vẫn phải phiền lòng nhiều chuyện nhưng bọn họ luôn nâng đỡ, dựa sát bên nhau suốt bao năm qua … Tuy nhiên vào lúc này bà vẫn không nhịn được đấm nhẹ ông một cái, có lẽ làm vậy thì Minh sẽ không đa sầu đa cảm như thế nữa.
Bà ngửa đầu cười: “Lúc chúng ta mới bắt đầu, không phải anh cũng chỉ muốn sống chung, không muốn kết hôn sao?”
Hoắc Minh ôm mặt bà, dựa vào trán bà.
ông nhìn vào mắt bà rồi nói: “Kết hôn rất tốt! Ôn Noãn, kết hôn với em là chuyện rất tốt.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy ông…
*
Mùa hè này nóng bất thường.
Hoắc Tây bị chán ăn trong ba tháng cuối thai kỳ, cô ăn không được, ngủ cũng không ngon, lúc Tiểu Hoắc Tinh tám tháng nhỏ hơn những đứa trẻ khác trong cùng tuổi tháng một ít, vợ chồng Hoắc Minh rất lo lắng, nghĩ đủ bài thuốc đế Hoắc Tây bố sung nhưng vẫn không thấy hiệu quả.
Người lớn trong nhà lo lắng, người nhỏ cũng vội vàng.
Cuối tuần, Trương Sùng Quang đón Miên Miên tới chỗ anh, thứ bảy này Duệ Duệ phải tới học lớp bố túc của một giáo viên có tiếng, Miên Miên không có lịch học, cô bé ở nhà chơi với người bố cô đơn của mình.
Qua hơn nửa năm, thái độ của Miên Miên đối với anh cũng đã tốt hơn nhưng vẫn không thể thân thiết như khi còn nhỏ.
Chạng vạng, chiều hôm buông xuống.
Trong sân nhà rất mát mẻ, Miên Miên dắt Tiểu Quang đi bộ trên bãi cỏ, ném quả bóng cao su ra cho Tiểu Quang chơi… Qua một lớp cửa kính, Trương Sùng Quang đứng ở trong phòng
bếp nhìn cô bé, khóe miệng hơi mỉm cười.
Đợi một lát nữa Duệ Duệ sẽ về, trời nóng, anh tự tay làm chè đậu xanh ướp lạnh cho bọn nhỏ ăn.
Lúc này máy bào đá đang hoạt động thì phát ra âm thanh sàn sạt.
Di động vang lên, là Thư ký Tần gọi tới, báo cáo cho anh tiến triển của một dự án quan trọng, hơn nữa còn hỏi cấp trên: “Tống Giám đốc Trương, ngày mai ngài thật sự không tới công ty sao?”
Trương Sùng Quang cầm di động, nhìn con gái nhỏ dưới ánh hoàng hôn.
Anh ừ một tiếng rồi nói: “Đúng vậy, không tới… Muốn chơi cùng bọn nhỏ.”
Thư ký Tần cũng không nói gì thêm.
Trương Sùng Quang cúp điện thoại, cúi đầu múc chè đậu xanh đã nguội vào trong chén nhỏ, sau đó lại cho vào một chút đá bào… Nếm thử một miếng, ăn rất ngon.
Miên Miên chơi xong nóng cả người, từ bên ngoài chạy vào, tiểu Quang cũng chạy theo sau.
Phe phẩy cái đuôi thon dài của nó.
Trương Sùng Quang kêu Miên Miên đi rửa mặt, tới nhà ăn chờ, đến khi hai bát chè đậu xanh ướp lạnh được đặt xuống, Miên Miên vui vẻ bưng
lên uống sạch trong hai ba ngụm.
Trương Sùng Quang chỉ cho cô bé uống hai chén nhỏ, sợ dạ dày của cô bé không chịu được.
Miên Miên uống xong, lưu luyến nhìn thật lâu.
Có vẻ rất muốn uống thêm.
Trương Sùng Quang xoa cái đầu nhỏ của cô bé, dịu dàng nói: “Ngày mai lại làm cho con ăn.”
Miên Miên cảm thấy đã không còn gì trông cậy, cô bé chống cằm nhẹ giọng nói: “Nếu mẹ cũng có thế uống chè đậu xanh ngon như thế này thì tốt rồi.”
Chợt nghe thấy Hoắc Tây được nhắc đến, tim của Trương Sùng Quang đập thình thịch.
Ngày thường Miên Miên không chịu nhắc về Hoắc Tây với anh, anh cũng sợ gợi lại hồi ức của Miên Miên nên cũng rất ít khi đề cập.
Lúc này Miên Miên lại chủ động nhắc tới, anh nhịn không được đành hỏi: “Mẹ làm sao vậy?”
Miên Miên liếc anh một cái, đỏi mắt to ngập nước.
Cô bé nói: “Trời nóng quá, mẹ chẳng muốn ăn, em bé trong bụng đói đến mức gầy luôn… Bác sĩ nói nếu tiếp tục như vậy thì mẹ sẽ rất vất vả.”
Trong bụng cô bé đầy tâm sự.
Trương Sùng Quang nghe xong thì duỗi tay xoa cái đầu nhỏ của cô bé, hắng giọng nói: “Bố đi đón Duệ Duệ.”
Anh đi đón Tiểu Trương Duệ về.
Hơn nửa năm, Duệ Duệ đã cao hơn nhiều, chân dài lại đẹp trai, là hotboy trường tiếu học.. Bình thường mỗi khi tới trường học sẽ đeo cặp sách giúp Miên Miên.
Có đôi khi Trương Sùng Quang nhìn cặp song sinh con mình.
Anh sẽ cảm thấy hơi hoảng hổt, anh sẽ nhớ tới năm đó, anh cũng đeo cặp sách giúp Hoắc Tây như vậy.
Hoắc Tây đi ở phía trước, nhảy chân sáo.
Lúc Duệ Duệ uống chè đậu xanh, Trương Sùng Quang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Chờ lát nữa, bố đưa các con về! Sáng mai lại tới đón các con nhé.”
Tiểu Trương Duệ bỗng dừng tay, cậu bé hỏi: “Bố bận sao?”
Trương Sùng Quang mất tự nhiên mà ho nhẹ: “ừ, có chút việc! Đợi lát nữa bố làm mấy chén chè đậu xanh cho các con mang về…”
Tiếu Trương Duệ không tham ăn như Miên Miên.
Cậu bé ăn xong thì lấy khăn ăn lau miệng, rất
bình tĩnh hỏi: “Cho con Và Miên Miên, hay là cố ý mang cho mẹ ăn?”
Trương Sùng Quang bị hỏi thì nghẹn họng.
Giữa anh và Hoắc Tây tưng bừng khói lửa nhưng anh thực sự rất khó thể hiện tình cảm trước mặt trẻ con Đặc biệt là Duệ Duệ đã
trưởng thành từ nhỏ.
Với tư cách là một người bố, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai con cùng Miên Miên tới đây rồi uống tiếp.”
Tiếu Trương Duệ gật đầu: “Con biết rồi, bố cố ý làm cho mẹ ăn… Có cần con nhắc cho mẹ một chút không?”
Trương Sùng Quang: …Đứa con trai này sinh ra để khắc mình sao?
Mặc kệ thế nào, hai đứa nhỏ vẫn đem chè đậu xanh về.
Tổng cộng sáu phần, sắp xếp chỉnh tề.
Tiếu Trương Duệ mặt không đổi sắc mà nói: “Bố nói mỗi người hai phần! ít đá bào nhất là của mẹ.”
Hoắc Minh và ôn Noãn nhìn nhau.
Một lát sau, Hoắc Minh nhìn lên hướng trên lầu, nghĩtới dạo gần đây Hoắc Tây không ăn không uống, cả người gầy đi rất nhiều… Chuyện này đối với thai phụ cũng không phải là chuyện
tốt.
ông ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Cứ đưa lên đi!”
Cuối cùng người giúp việc mang lên, một chén chè đậu xanh ướp lạnh nhỏ đặt trên bàn trà hình tròn, nhìn dịu nhiệt giải khát khiến sự thèm ăn tăng lên rất nhiều.
Hoắc Tây ăn uổng không ngon miệng, lúc này cũng rất muốn ăn.
Tuy nhiên cô vừa mới uổng một ngụm bỗng hơi khựng lại… Cô có thể cảm nhận được hương vị này, không phải do đầu bếp trong nhà làm mà đây là tay nghề của Trương Sùng Quang.
Chỉ có Trương Sùng Quang mới thả một chút lá sen nấu cùng chè đậu xanh, cho nên ăn vào sẽ có một mùi hương thanh mát.
Hoắc Tây cúi đầu, nhẹ nhàng quấy.
Người giúp việc biết cô đã nhận ra, rất khấn lo lắnq, sơ cô khônq vui sẽ từ chổi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK