Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh đèn sáng rực lại có vẻ bất lực dưới bầu không khí trâm lặng này.
Không biết đã qua bao lâu, mắt Hoắc Tây cũng đau rồi, cô mới thấp giọng rì fâm: “Em và cậu ấy chưa từng phát sinh quan hệ! Trương Sùng Quang, mặc kệ anh có tin hay không, em nói chỉ một lần duy nhất!”
Không phải là giải thích, mà là phải nói rõ khoản này.
Trương Sùng Quang siết chặt nắm tay, anh nói từng chữ một: “Anh cũng không có gì với cô ta.”
Hoắc Tây bật cười.
Đôi mắt cô dâng lên nước mắt, cô nhìn Trương Sùng Quang rồi hỏi anh: “Anh với cô ta? Trương Sùng Quang… cô ta là cái thá gì? Bạch Khởi là người ở bên em khi em sinh Miên Miên, cậu ấy giống như em trai ruột của em vậy, còn người phụ nữ tên Tống Vận kia cô ta là ai chứ, cô ta chỉ là một người phụ nữ một lòng muốn bò lên giường anh mà thôi!”
Ánh mắt Trương Sùng Quang lạnh lẽo: “Dù là thế, em có đế ý không?”
Anh đi tới ép sát, rồi lại một lần nữa vây cô
trên giường, hai tay giữ chặt lấy người cô, anh tra hỏi vợ anh: “Em hoàn toàn thờ ơ, thậm chí em còn đợi anh ngoại tình, đế em tiện đề nghị ly hôn rồi danh chính ngôn thuận rời khỏi anh! Bây giờ em kích động, chẳng qua là vì anh nhắc đến tiểu tâm can của em… nhưng Hoắc Tây này, ba năm rồi, cậu ta đã chết ba năm rồi, có phải cậu ta nên biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta rồi không?”
Hoắc Tây bị anh ghì chặt.
CỐ tay trắng nõn hiện lên một mảng xanh tím, cô muốn giãy ra nhưng đổi lại là sự khống chế mạnh hơn, Trương Sùng Quang của lúc này thật sự có thể nói là thô bạo, anh bắt đầu hôn cô, hôn người người phụ nữ dưới thân bằng sự đau khổ phẫn nộ vì yêu mà không có được.
“Hoắc Tây, nhớ kỹ em là của anh!”
“Em mãi mãi là bà Trương, trong mắt em trong lòng em chỉ được có anh, biết chưa?”
Hoắc Tây không vùng ra được, cô tức giận quay mặt đi: “Em mãi mãi là chính em! Trương Sùng Quang, em không thuộc về bất kỳ ai, và sẽ càng không thuộc về anh.”
“Vậy sao?”
Anh chống người dậy, nhìn cô với ánh mắt giễu cợt, Hoắc Tây nhìn lại anh với nét mặt không
chịu khuất phục.
Bọn họ không ai nhường ai.
Dưới ánh nhìn của Hoắc Tây, Trương Sùng Quang dùng một tay kéo khóa váy cô, Hoắc Tây dùng sức tránh đi: “Trương Sùng Quang, anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Anh cười lạnh: “Đương nhiên anh biết! Anh đang yêu cầu vợ của anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!”
Hoắc Tây run run môi: “Anh đừng có giống con chó đực động dục nữa!”
Trương Sùng Quang nhếch môi cười gằn, dường như nụ cười đó còn có cả một chút khoái ý ngược đãi, anh cúi người xuống nói khẽ bên tai cô: “Lát nữa, bà Trương sẽ phóng túng đến mức chỉ biết hét to.”
“Trương Sùng Quang, anh khốn nạn!”
“Anh dám làm vậy, bố em sẽ không tha cho anh.”
Xé một cái, chiếc váy rơi xuống sàn, trông nó te tua dưới ánh đèn.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang kiêu căng lại hạ lưu, anh hôn quai hàm của cô, chế nhạo: “ở đây trước đã, dù sao anh cũng sẽ không buông tay em!”
Dưới ánh đèn, hai cơ thể quấn quýt.
Đêm khuya, ánh đèn có vẻ càng vắng lặng, trong phòng ngủ xa hoa vang lên tiếng động của người đàn ông và người đàn ông… mãi lâu sau vẫn chưa chịu dừng.
Đến khi hết thảy chấm dứt, đã gần bốn giờ sáng.
Trương Sùng Quang lật người nằm sang bên cạnh, anh đưa tay che mắt thở gấp.
Một lát sau, anh quay mặt sang muốn nói chuyện với Hoắc Tây.
Trên cổ tay Hoắc Tây toàn là vết xanh tím, trên cổ trên lưng và trên đùi trắng nõn cũng có, cô không muốn nói chuyện với anh, vì thế dưới ánh nhìn của anh cô kéo chăn qua rồi đắp lên người.
Giờ phút này, cô không muốn nói chuyện, không muốn tắm, cô chẳng muốn làm gì hết.
Cô còn muốn Trương Sùng Quang biến mất khỏi tầm mắt cô.
Trương Sùng Quang đã hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say, anh mặc quần dài vào rồi nghiêng người ôm lấy Hoắc Tây, chôn mặt ở gáy cô… nơi đó ươn ướt.
Cô khóc rồi?
Trương Sùng Quang đau khổ khàn giọng nói: “Hoắc Tây, anh xin lỗi!”
Câu trả lời của Hoắc Tây là quay lưng về phía anh, Trương Sùng Quang ngây người nhìn bóng lưng cô một lúc, sau đó anh ngồi dựa vào đầu giường im lặng châm một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, anh gian nan hỏi: “Ngày mai, em không đi bái tế cậu ta được không?”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô không trả lời anh, chính vào vừa nãy Trương Sùng Quang đã đánh nát bức màn bảo vệ cuối cùng trong cuộc hôn nhân của bọn họ, trước đây tuy anh cũng từng cưỡng ép cô, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay.
Cường bạo trong hôn nhân.
Sáng hôm sau, khi Trương Sùng Quang thức dậy mí mắt khô khốc.
Chắc là do tối qua quá phóng túng, uống rượu cộng với làm chuyện vợ chồng, cơ thể anh mệt nhừ… trên giường chỉ còn lại một mình anh, người bên cạnh chắc hẳn đã dậy lâu rồi, bởi vì góc bên cạnh đã không còn độ ấm.
Trương Sùng Quang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên ngọn cây lá cây ấm ướt, trời mưa ròi.
Lúc này, cửa phòng ngủ được đấy ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hoắc Miên Miên.
Cô bé chạy tới trèo lên giường, ôm lấy Trương Sùng Quang gọi bố, Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô bé… anh cảm thấy mình như đang nhìn Hoắc Tây phiên bản nhỏ.
Anh vươn tay ra xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi: “Mẹ đâu?”
Hoắc Miên Miên nói: “Mẹ đi thăm bố nhỏ Bạch rồi!”
Cô bé nói xong lại thấy buồn, cô bé ghé vào vai bố rì fâm hỏi: “Mẹ cũng không dẫn con đi, nhưng con cũng nhớ bố nhỏ… bố, bổ nhỏ thật sự không còn trên đời nữa sao? Sau này bố nhỏ sẽ không quay về nữa sao?”
Trái tim Trương Sùng Quang đau đớn đến mức sắp tê liệt.
Anh cổ nặn ra một nụ cười nhẹ: “ừ, cậu ấy đã đến một thế giới khác.”
Miên Miên ôm chặt anh, cô bé rất buồn!
Trương Sùng Quang im lặng dỗ dành cô bé một lúc, cô bé đã đỡ buồn, cô bé chạy ra ngoài chơi rồi. Đợi cô bé đi ra ngoài, Trương Sùng Quang lại ngồi đó ngấn người một lúc, sau đó anh xốc chăn rời giường, đi vào phòng tắm.
Trong gương là một khuôn mặt đẹp trai nhưng xám xịt.
Giống một con gà trống thua trận!
Anh thua bởi một người đã qua đời, dù anh có cưỡng cầu đi chăng nữa, Hoắc Tây vẫn đi.
Trương Sùng Quang nhìn mình trong gương bật cười tự giễu, sau đó anh thình lình đấm một quyền vào gương… chiếc gương sáng bóng kiểu Châu Âu nứt ra, chổ vết nứt dính đầy máu tươi.
Nhưng anh lại chẳng cảm nhận được đau đớn.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy vào nghĩa trang ở ngoại ô.
Xe dừng lại, tài xế muốn bật ô cho Trương Sùng Quang, Trương Sùng Quang khẽ giơ tay lên bảo: “ở trên xe đợi tôi!”
Tài xế nhìn trời, muốn nói lại thôi.
Còn Trương Sùng Quang thì đã đi sâu vào nghĩa trang,
Mặt đường ẩm ướt, cỏ non hai bên đường dính giọt mưa, chẳng mấy chốc quần áo trên người Trương Sùng Quang đã bị ướt, nhưng anh không quan tâm, anh đi đôi giày da màu đen của Ý dẩm xuống mặt đường làm bắn lên những bọt nước.
Lát sau, anh đã trông thấy mộ của Bạch Khởi, và người đang đứng trước mộ.
Hoắc Tây mặc cả bộ màu đen, áo sơ mi màu đen quần dài màu đen mà vẫn không che được
vết thương trên người cô.
Cô cầm ỏ, im lặng nhìn bức ảnh trên bia mộ.
Đó là Bạch Khởi của năm 20 tuối, trẻ trung rạng rỡ.
Đã qua nhiều năm, Hoắc Táy vần có thể nhớ được dáng vẻ của Bạch Khởi lúc mới gặp, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô, còn trên mặt đất chỗ nào cũng là máu, đó là bố mẹ ruột của cậu ta.
Lúc đó, Hoắc Tây nghĩ, cậu ta mất đi bố mẹ còn cô thì mất Trương Sùng Quang, vì thế cô đã đưa tay ra với Bạch Khởi…
Cô đã trở thành người cứu vớt Bạch Khởi!
Những năm đó Trương Sùng Quang không ở đây, có thể nói rằng chính tay cô đã nuôi lớn Bạch Khởi, bọn họ giống như người thân nhưng chưa đủ đế thành người yêu, mãi đến khi Trương Sùng Quang quay về.
Giờ phút này, người thanh niên Bạch Khởi đã an giấc ngàn thu.
Hoắc Tây nhẹ nhàng ngắt một bông hoa nhỏ màu trắng ở đằng trước đặt ở trước bia, ngón tay tinh tế vuốt nhẹ lên gương mặt trẻ trung đẹp trai kia, cô khàn giọng nói: “Lâu rồi tôi chưa tới thăm cậu.”
Không ai đáp lời cô ấy, chỉ có tiếng thở gấp ở sau lưng.
Hoắc Tây biết đó là Trương Sùng Quang, cô không có quay người lại, cô cứ lẳng lặng ngồi với Bạch Khởi một lúc rồi đứng lên… đối diện với anh, hai người im lặng nhìn nhau trong mưa.
Một người cầm ô, một người dầm mưa trong mưa.
Trương Sùng Quang bổng nghĩ đến, thời niên thiếu tan học trên đường về nhà bọn họ cũng gặp mưa, hôm đó Hoắc Tây không mang ô, anh đã cởi chiếc áo đồng phục của mình ra chùm lên đầu cô, sau đó ôm cô đi.
Xung quanh toàn là người, bọn họ đều nhìn anh và cô.
Hoắc Tây vừa xấu hố vừa giận, lại thương anh dầm mưa, liền lấy áo xuống trả cho anh.
Đến ngày hôm nay, cô lại không muốn cùng chung ô với anh nữa rồi.
Hai bên nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Hoắc Tây nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta ly hôn đi!”
Trương Sùng Quang mấp máy mỏi, trong khoảnh khắc đó ngoại trừ tiếng mưa anh không nghe thấy gì hết… anh muốn cất lời nhưng không nói ra được một chữ nào.
Còn Hoắc Tây đã quay người đi ra phía cửa nghĩa trang, cô đi qua anh.
Hạt mưa rơi lên chiếc ô rồi lại bắn tung tóe,
đánh lên mặt Trương Sùng Quang, mặt anh lạnh buốt.
Anh bỗng tỉnh táo lại, chạy nhanh bắt lấy tay cô.
“Hoắc Tây, chúng ta không ly hôn đâu!”
Hoắc Tây dừng bước, cô cúi đầu nhìn cố tay mà anh đang cầm, trên đó vẫn còn vết xanh tím sau cuộc quan hệ hung bạo tối qua anh làm… còn anh lại quên, lại không nhớ một tí nào về việc anh đã đối xử với cò như thế nào.
Còn có Tống Vận, người phụ nữ mập mờ không rõ với anh.
Trương Sùng Quang nhìn theo ánh mắt cô, giọng anh vừa vội vừa khàn: “Sau này sẽ không như vậy nữa! Tối qua anh uống say.”
Hoắc Tây cụp mắt cười nhạt.
Uống say là có thể làm loạn với người phụ nữ khác, uống say là có thế bạo lực với vợ, nếu thế thì ai làm chuyện sai trái xong cũng có thế dùng một câu “uống say” đế biện bạch.
Cô không còn lưu luyến gì với cuộc hôn nhân này nữa, dừng một lát cô khẽ nói: “Dê tụ dễ tan đi! Thỏa thuận ly hôn em sẽ gửi đến công ty anh, nếu anh muốn ổn định cổ phiếu công ty, chúng ta cũng có thể không công khai, chia xong tài sản và chổ ở là được…”
Cô cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi, cô hất tay anh ra rồi bỏ đi.
ở khoảnh khắc cô hất tay ra, Trương Sùng Quang muốn nắm chặt theo bản năng, nhưng cuối cùng anh vẫn không nắm được.
Anh nhìn theo bóng lưng của Hoắc Táy.
Cô đi rất chậm, trong màn mưa bộ đồ màu đen có vẻ nhẹ nhàng lãnh đạm, anh nhìn chăm chăm vào cô… anh bỗng khàn giọng hỏi: “Em đề nghị ly hôn, rốt cuộc là vì Tống Vận hay Bạch Khởi?”
Hoắc Tây dừng bước, cho anh một đáp án: “Cả hai!”
Cô đi rồi, chỉ còn Trương Sùng Quang đứng trong mưa, mặc cho nước mưa trút xuống… giống như nhiều năm về trước, cô sinh ra đã được nuông chiều, bất cứ lúc nào cô cũng là công chúa của nhà họ Hoắc, còn Trương Sùng Quang anh chỉ là một trong những người mà cô muốn chọn.
Bây giờ cô không cần anh nữa, nên có thể vứt rồi.
Hoắc Tây đi ra khỏi nghĩa trang, khi mở cửa xe ra định lên xe, đằng sau có một cơ thể ướt đẫm phủ lên cô đè cô lên thân xe, anh không cam lòng khàn giọng nói: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn! Hoắc Tây, em đừng hòng rời khỏi anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK