Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

RÕ ràng hôm nay là Giáng Sinh, rõ ràng trong nhà có nhiều người như vậy nhưng bầu không khí lại vô cùng kỳ lại.
Tư An Nhiên cũng thấy không thú vị!
Lúc cô ấy rời đi, Lục Thước đưa cô ấy tới bãi đỗ xe.
Đêm đã muộn nhưng tuyết trắng lại khiến lại soi sáng trời đất, cho nên cả hai đều có thế thấy rõ mặt đối phương.
Lục Thước không mặc áo khoác.
Áo sơ mi trắng kết hợp với áo len cashmere màu xanh dương đậm trong rất tuấn tú.
Tư An Nhiên đỡ cửa xe, cười nhẹ: “Lục Thước, anh không tiễn em sao?”
Lục Thước móc một bao thuốc lá ra từ trong túi áo, châm lửa, tàn thuốc màu đỏ tươi vô cùng bắt mắt trong đêm tối, cậu không tỏ thái độ tất nhiên Tư An Nhiên sẽ không tiếp tục tìm chán!
Hợp tác mà, chính là như vậy!
Thế nhưng cô ấy thật sự không ngờ tới Lục Thước sẽ có ý chí sắt đá như vậy.
Cô ấy không khỏi có chút u oán: “Dù cho đây chỉ là hợp tác, nhưng thái độ của Tổng Giám đốc
Lục đây cũng quá lạnh lùng rồi đó!”
Lục Thước từ từ nhả một ngụm khói.
Cậu lạnh lùng nói: “Chắc vì tôi là bên A, cô là bên B.”
Tư An Nhiên có một chút không cam lòng: “Em không đủ xinh đẹp sao? Hay là không đủ ưu tú? ở trong lòng anh, em kém cô ta ở chỗ nào?”
“Xinh đẹp! Ưu tú! Không cần so sánh với người khác!”
Cuối cùng Tư An Nhiên có hơi bực.
“Lục Thước, ngay cả so sánh với cô ta mà anh cũng tiếc sao? Dỗ dành em một chút mà anh cũng không chịu hả?”
Lục Thước dập tắt tàn thuốc, cười nhẹ: “Chúng ta là đồng bọn hợp tác! Tôi không muốn lừa gạt tình cảm của cô! Còn hôn ước giữa chúng ta, cô cũng có thể suy xét thêm một lần nữa.”
Tư An Nhiên cắn răng bước lên xe.
Xe chạy như bay giữa màn đêm, lúc tới trước cống còn trượt một cái!
Lục Thước đứng một lát rồi trở lại đại sảnh.
Người giúp việc trong nhà đã dọn dẹp chén đũa, thư ký Liễu và bà Liễu cũng chuẩn bị rời đi, đã mặc áo khoác.
Lục Thước cầm áo khoác: “Cháu tiễn chú
dì!”
Bà Liễu đâu muốn cậu tiễn, mối họa này khó lắm mới tiễn đi được cũng không thể dính vào nữa, bà cười tủm tỉm rồi nói: “Tôi sẽ bảo chú Liễu của cháu lái xe chậm một chút! Lục Thước này, không phải dì nói cháu đâu nhưng cháu nên đối xử với bạn gái cho tốt, trời mua tuyết thế này mà cháu còn đế con gái người ta lái xe về một mình! Không sợ sau này ba cháu lột da cháu sao?”
Bà lại gõ một cái, tất nhiên Lục Thước cũng hiểu.
Minh Châu không biết cái gì, bà ấy cũng oán trách theo vài câu.
Chỉ có Lục Khiêm tập trung nhìn chằm chằm vào con trai với ánh mắt thâm sâu.
Một lát sau, ông đứng dậy đưa vợ chồng thư ký Liễu ra đến bên ngoài, sau khi nói mấy câu thì quay lại, chỉ vào con trai rồi nói: “Con lên lầu với bố!”
Lục Thước bỏ hai tay vào trong túi áo.
Minh Châu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chồng, không khỏi nói một câu: “Anh đừng nghiêm khắc như vậy!”
Hiếm khi Lục Khiêm không để ý tới bà ây.
Ông chậm rãi đi lên lầu, Lục Thước đi theo
phía sau, ống tay áo bị giữ chặt.
Minh Châu thấp giọng nói: “Bố con nổi nóng, đừng chống lại ông ấy!”
Lục Thước vổ tay mẹ, bước theo sau.
Tới phòng sách ở lầu hai, Lục Khiêm ngồi ở trên sô pha, sắc mặt không tốt lắm.
Lục Thước tiến vào cũng không nói gì, cậu đi pha trà, bưng tới: “Bố, uống giải rượu!”
Lục Khiêm cười: “Bố vẫn chưa say đến mức hồ đồ!”
Ông châm điếu thuốc, rít mạnh một ngụm.
“Tự con nói đi! Hôm nay thái độ lúc dì Liễu nói chuyện với con rất kỳ quái, như thế nào, con đang tập trung làm cái gì đó? Bạn gái không tiễn ngược lại còn đi tiễn Truyền Chí làm gì?”
Lục Khiêm nói xong, thật sự nhịn không được đập vỡ cái gạt tàn gần tay nhất!
Tiếng vỡ vụn vang lên.
Sau khi Minh Châu ở dưới Tâu nghe thây, rất không yên tâm, đi tới đây gõ cửa: “Lục Khiêm, làm sao vậy? Bình tĩnh nói chuyện với thằng bé!”
Giọng nói Lục Khiêm khàn khàn: “Không có việc gì! Em nghỉ ngơi đi.”
Chuyện lớn, Minh Châu có hơi sợ ông, còn có chút nghe lời.
Bà ấy ngoan ngoãn rời đi.
Ánh mắt Lục Khiêm dời đi khỏi cửa, nhìn chằm chằm vào con trai mình, Lục Thước đang dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất, có vẻ rất bình tĩnh, không nhanh không chậm, ông bố càng nhìn càng bực.
Lục Khiêm bực đến mức bật cười: “Có có mau nói không! Không phải bình thường mồm mép nhanh nhạy lắm à, sao bây giờ lại giống như người không có miệng thế?”
Lục Thước tránh nặng tìm nhẹ: “Con và An Nhiên không có tình cảm!”
“Ha ha! Đối tác đúng không?”
“Tổng Giám đốc Lục cũng được đấy!”
“Vậy chuyện của chú Liễu dì Liễu thì giải thích như thế nào? Bình thường con cũng đâu phải người ân cần như thế!”
Lục Khiêm run tay, lại châm thêm một điếu thuốc lá.
Lục Thước dọn dẹp xong mảnh vỡ, lại lấy khăn giấy lau tay, chỉ nói: “Chú Liễu lớn tuổi rồi, con không yên tâm!”
Lục Khiêm híp mắt lại, cười lạnh.
“Mấy chuyện ma quỷ này con nói lừa mẹ con
thì nghe còn được! Muốn gạt bố, thằng nhóc con vẫn còn non lắm!”
Ông hung hăng hút hai điếu thuốc, cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính, hơn nữa giọng nói đè nén rất thấp.
“Con nói đi! Con và Lục Huân làm sao?”
Cả người Lục Thước hơi cứng lại.
Cậu không trả lời nhưng cũng không phủ nhận.
Lục Khiêm tức giận trong lòng, ông còn muốn ném đồ nhưng lại phát hiện trong tầm tay không có gì nữa, ông chỉ đành chỉ thẳng vào con trai, tức giận đến mức nói không ra lời.
Lục Thước yên lặng đưa nước trà cho ông.
Lục Khiêm thật sự rất muốn nện vào mặt cậu nhưng ngẫm lại sẽ làm ảnh hưởng đến Minh Châu, phải kiềm chế.
Ông hạ giọng: “Nói xem có chuyện gì!”
Lục Thước hơi rũ mắt.
Cậu im lặng hồi lâu, thấp giọng mở miệng: “Cũng có đôi chuyện, bây giờ đã tách ra!”
Lục Khiêm không đáp lời.
Ông hút nhẹ từng hơi mãi cho tới khi điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc, lúc này cậu mới hung hăng dập tắt tàn thuốc, lại chỉ vào con trai, cố
gắng đè nén, kiềm chế lắm mới thốt thành lời: “Thằng khốn!”
Ông là người thông minh, không cần nói cả quá trình cũng có thể đoán được đại khái!
Lục Thước trầm giọng nói xin lỗi!
Lục Khiêm không nói gì, ông đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa thì dừng một chút: “Mày… Không cho phép ra ngoài!”
Minh Châu lại chạy tới.
Lục Khiêm xuống lầu khoác áo khoác, tỏ vẻ mình phải đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa ông định tự lái xe.
Minh Châu không yên tâm: “Đế Tiếu Triệu lái xe đưa anh đi?”
Con trai làm ra một chuyện mất mặt như thế, Lục Khiêm không muốn để người khác biết.
Ông vỗ áo khoác, nói: “Không sao đâu!”
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Lục Khiêm đạp tuyết ra ngoài, đèn trước cửa chiếu vào trên người ông.
Dáng người ông vẩn cao lớn, chỉ là mái tóc nãy đã hoa râm.
Minh Châu không ngăn được ông, u oán hỏi nhi tử: “Có phải ba con nuôi tình nhân ở ngoài không vậy? Thời tiết này mà còn lòng nóng như
lửa đốt, vội vàng rời khỏi nhà nữa!”
Mặt Lục Thước không cảm xúc.
Lục Khiêm lái xe một tiếng.
Xe dừng ở dưới khu chung cư
Bà Liễu ở chỗ khác, nơi này là nhà riêng của Lục Huân, cũng đã khuya, ông cũng không biết cô đã ngủ chưa.
Lục Khiêm xuống xe, cầm theo một phần điểm tâm.
Thỉnh thoảng thư ký Liễu sẽ nói với ông về sở thích của Lục Huân, ông vẫn nhớ kỹ.
Ông đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lục Huân nhìn thấy ông qua mắt mèo, thật sự rất ngạc nhiên, sau đó lại rất khẩn trương, cô nhẹ nhàng mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Cuối cùng vẫn là Lục Khiêm nói trước: “Sao vậy, không quen chú Lục sao, không mời chú đi vào ngồi chơi hả?”
Lục Huân mặc đồ ở nhà màu hồng nhạt, phía trên in hình một con gấu nhỏ.
Cô vốn nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn cũng như mới chỉ đôi mươi.
Vành mắt cô ửng đỏ, mở cửa mời Lục Khiêm tiến vào, sau khi Lục Khiêm tiến vào, cởi áo khoác, nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Trang trí rất khá, dọn dẹp sạch sẽ.
Trong phòng mở máy sưởi ấm, rất ấm áp, vô cùng thoải mái.
Lục Huân rót cho ông một ly cà phê, có hơi ngượng ngùng mà nói ở đây chỉ có cái này, cô cũng không biết nấu cơm, Lục Khiêm nhận lấy rồi nói ấn ý: “Dì của con cũng không biết!”
Lục Huân nhìn ông, đáy mắt ửng đỏ.
Lục Khiêm không nhắc lại, ông mở hộp điểm tâm ra, kêu cô ăn.
Là loại cô thích ăn.
Đôi môi Lục Huân run rẩy.
Tuy rằng Lục Khiêm không nói nhưng cô biết rõ trong lòng, đây là vì ông đã đoán được mối quan hệ giữa mình và Lục Thước, sau khi ăn một miếng điểm tâm, cô nhẹ giọng mở miệng: “Chú Lục, hiện tại cháu và anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa! cháu cũng sẽ không phá hư chuyện gì? Cháu cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh ấy, chú yên tâm!”
Trong lòng Lục Khiêm rất khố sở.
Ông thấy có lỗi với cô bé này, lúc trước ông đã đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho cô, nhưng ông lại
không làm được.
Cô vui vẻ trưởng thành bên cạnh Truyền Chí.
Cô trổ mã vừa xinh đẹp, lại còn ưu tú đến vậy.
Bỗng nhiên cứ thế bị Lục Thước ủi mất.
Lúc này, cô còn bảo đảm với ông, cô sẽ không phá hư chuyện gì!
Lục Khiêm không trả lời.
Ông đưa cho cô một khối bánh quy nhỏ, dịu dàng nói: “Không liên quan gì đến những chuyện đó, chú Lục chỉ muốn tới thăm cháu thôi.”
Lục Huân nhận lấy rồi cắn một ngụm.
Sau đó cô khóc.
Không ai có thể hiếu được cảm nhận của cô, không có ai.
Giữa cô và Lục Thước, bắt đầu bằng một sai lầm, kết thúc lại rất vớ vẩn, dù biết tấm lòng của nhau thì thế nào, bọn họ không có một con đường sống nào đề phát triển.
Cô yên lặng rơi nước mắt, Lục Khiêm ở cạnh cô.
Thời thơ ấu không thế cho cô tình thương của cha, vào lúc này, ông cũng chỉ có thể cho cô một chút như vậy.
Lục Huân không khóc lâu.
Cô nhanh chóng ngừng khóc, nhỏ giọng nói: “Cháu không sao! Trên thực tế bạn trai mới của cháu là người đại diện của cháu, anh ấy đối xử với cháu khá tốt.”
Lục Khiêm khó có thế hình dung cảm nhận của mình lúc này.
Cổ tình đứa là con trai của mình, một đứa là cô bé mà ông mắc nợ.
Ông chỉ có thể nói khá tốt, sau đó lại xoa nhẹ cái đầu đen bóng của cô.
Cô trông rất xinh đẹp, dáng người nho nhỏ, không thế tưởng tượng được thằng nhóc khốn nạn nhà ông lại thích kiều này, khó trách không xuất hiện được xung điện với Tư An Nhiên.
Khấu vị của Lục Thước di truyền từ ông.
Ngoài trời tuyết bay tán loạn, trong nhà lại ấm áp.
Sau đó lại không có ai nhắc lại chuyện này, Lục Khiêm cũng không nói gì tới chuyện bồi thường, đó mới là bôi nhọ cô.
Ông chỉ tới để làm bạn với cô.
Cho cô thứ cô luôn khát vọng từ nhỏ đến lớn.
Lúc Lục Khiêm rời đi đã là rạng sáng.
Lục Huân tiễn ông xuống lầu, lúc Lục Khiêm
lại nhịn không được xoay người, ông nhìn cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Sau này đưa bạn trai của cháu tới đế chú Lục nhìn xem, nếu xác định rồi thì chú Lục của sẽ chuấn bị của hồi môn cho.”
Lục Huân nhỏ giọng dạ vâng.
Bên ngoài lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ của cô trăng trắng, cái mũi lại đỏ hồng.
Lục Khiêm kêu cô mau đi lên nhà.
Lục Huân lại kiên trì nhìn xe ông rời đi, lúc này mới lên lầu. Cô về tới nhà lại tự pha một ly cà phê, sau đó ăn hết phần điếm tâm Lục Khiêm mang đến.
Cô ăn hơi no, dứt khoát không ngủ nữa.
Ngồi ở trên sô pha xem TV.
Trong phòng ấm áp, thế nhưng đối diện lại là cái ly Lục Khiêm đã uống.
Lục Huân bổng nhiên cảm thấy, tất cả mọi chuyện cũng không tệ đến mức đó, cô muốn tìm một người bạn trai…
Lục Khiêm lái xe về nhà giữa trời tuyết.
Tuyết rơi nặng hạt.
Lúc đi tới lối vào biệt thự, trên tóc, trên áo khoác đều là bông tuyết, Lục Thước đứng chờ ở cửa, thấy ông trở về lập tức chạy ra đón, thấp giọng hỏi: “Bố gặp cô ấy sao?”
Lục Khiêm cười lạnh: “Con còn có mặt mũi
nói!”
“Nói cái gì vậy?”
Lục Khiêm cởi áo khoác ra, đi vào sảnh lớn, tiện tay ném lên sô pha.
Ông xoa lưng rồi cười lạnh: “Người ta nói đã có bạn trai! về sau con bớt xuất hiện trước mặt con bé đi! Nếu chia tay rồi thì đừng dây dưa nữa, nếu như bị mẹ con biết, bố đánh gãy chân của con!”
Lục Thước không lên tiếng.
Lục Khiêm đề cao giọng nói: “Bố nói con đã nghe thấy chưa?”
Lục Thước cười nhẹ: “Không phải bố đã nói cô ấy có bạn trai rồi sao? Con lại xuất hiện nữa làm gì?”
Lục Khiêm hừ nhẹ: “Bố mà không hiểu con chắc! Trước kia là bổ xem thường con, hiện tại xem ra chẳng có chuyện xấu hố gì là con không làm được.”
Nói xong, ông chậm rãi đi lên lầu…
Lục Thước đứng ở trong phòng khách một lát, sau đó mới trở về phòng ngủ.
Đêm dài, cậu lại không buồn ngủ.
Cũng đã lâu rồi, cậu lại thường xuyên nhớ tới
thời gian cậu và Lục Huân ở bên nhau, nhớtới ba tháng bọn họ ở chung, bỏ qua những thứ khác, ba tháng kia có thể gọi là ngọt ngào.
Cậu nhịn không được lấy di động ra, nhìn ảnh của cô.
Nhìn một hồi, khóe miệng của cậu lại xuất hiện một nụ cười dịu dàng mà ngay cả chính cậu cũng không dám tin tưởng.
Hồi lâu sau, cậu nhịn không được muốn gọi điện thoại cho cô.
Cậu biết cỏ đã đố số nhưng tìm ra cái mới cũng không khó, châm chước một hồi, cậu chỉ nhắn một tin: [Giáng Sinh vui vẻ!]
Biết rõ sẽ không ai trả lời.
Lục Thước vần lẳng lặng nhìn di động thật lâu…
Ngày tiếp theo, cậu đi công ty, vừa mới đi vào văn phòng.
Thư ký Phương ôm một đổng văn bản tới chờ cậu phê duyệt, cuối cùng lấy một tấm thiệp mời ra: “Tổng Giám đốc Lục, đây là thiệp mời do cô Tư phái người đưa tới, thứ ba tuần sau có một hội đấu giá từ thiện, cô ấy muốn mời ngài cùng tham gia.”
Lục Thước lật xem văn kiện, giọng điệu lạnh lùng.
“Thay tôi từ chối!”
Thư ký Phương im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Tôi có xem sản phẩm đấu giá, bên trong có hai bộ trang sức do cô Lục thiết kế, một chiếc kim cài áo và một mặt dây chuyền, có lẽ cô Lục cũng sẽ tới!”
Lục Thước ngẩng đầu: “Đưa thiệp mời cho tôi nhìn xem.”
Thư ký Phương lập tức trình lên.
Lục Thước lật xem một cái, ánh mắt rơi vào hai trang sức kia.
Một chiếc kim cài áo ngọc trai hoa sơn trà, còn có một mặt mặt dây chuyền làm từ ốc biến, đều rất tinh xảo, xinh đẹp.
Cậu khép lại rồi lạnh lùng nói: “Nói với cô Tư, tôi sẽ tham gia đúng giờ.”
Thư ký Phương gật đầu: “Vâng!”
Cô ta đấy cửa đi ra ngoài, dựa vào cạnh cửa cười một cái: “Tôi biết ngay!”
Trong văn phòng, Lục Thước hơi ngẩn người…
Đảo mắt đã đến thứ ba tuần sau.
Sau khi tan tầm, Lục Thước trở về thay một bộ quần áo, bộ vest ba mảnh làm bằng thủ công.
Trông cậu vốn đẹp trai, trang nhã, làn da lại trắng sáng.
Thanh niên trẻ tuổi tài tuấn, đi đến đâu cũng nổi tiếng, cho dù nghe đồn cậu và cô chủ nhà họ Tư sắp có chuyện vui nhưng không phải vẫn chưa đính hôn sao?
Một đống nữ nhân nhào lên bất kỳ lúc nào.
Tư An Nhiên ngồi bên cạnh Lục Thước, hôm nay cô ấy cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy, một bộ váy dạ hội màu trắng nhìn rất trang nhã, hào phóng.
Cô ấy treo nụ cười bên môi: “Muốn gặp anh một lần cũng thật khó.”
Lục Thước lật xem tấm thiệp mời trong tay, lạnh lùng hỏi lại: “Tư An Nhiên, cô có mệt không?”
Nụ cười của Tư An Nhiên đông cứng trên mặt.
Một hồi lâu sau, cô ấy mới mỉm cười miễn cưỡng: “Em không hiếu ý của anh!”
Lục Thước nói thẳng với cô ấy: “Lúc trước cô đề nghị hợp tác, tôi đồng ý! Cho nên tôi hy vọng thấy được một đối tác ưu tú chứ không phải là một cái người phụ nữ oán giận chỗ nào cũng thích kêu ca với tôi, giữa chúng ta không nên liên quan gì tới tình cảm, hiểu không?”
“Vậy lên giường thì sao? Anh không có nhu
cầu hả?”
Tư An Nhiên nói xong, chính cô ta cũng cảm thấy nóng mặt.
Lục Thước rất bình tĩnh: “Tạm thời tôi không có nhu cầu! Nếu cô thật sự muốn có thế tìm những người khác giải quyết, chỉ cần đừng mang thai!”
“Lục Thước, đồ khốn!”
Lục Thước ghé sát vào cô ấy, nhìn như rất thân mật thật ra lại rất vô tình: “Thật ra hiếu rõ tôi sớm một chút cũng là chuyện tốt!”
Tư An Nhiên tức giận đến mức muốn chết.
Nhưng cô ấy chợt liếc mắt nhìn thấy Lục Huân và Diệp Bạch đi tới.
Vì thế cô ấy dứt khoát ôm lấy cổ Lục Thước cổ, nhanh chóng in một nụ hôn lên má cậu. Cô ấy vốn định hôn môi nhưng lại sợ Lục Thước hoàn toàn xù lông.
Lục Thước nhíu mày, vừa định nói gì đó lại nhìn thấy Lục Huân.
Cô mặc một chiếc váy màu xám tro.
Phía trên là cổ vuông mở rộng, lộ ra cần cố tinh tế, chỗ đó cũng được che kín giống như một chút chim bồ câu, cái eo nhỏ chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm lấy.
Mái tóc đen của cô được vén nhẹ, cài một
bông hoa ngọc lan.
Lục Thước nhìn mà ngấn cả người.
Cậu thầm nghĩ trong lòng, giống như cô mới có thế xưng là ba ngàn sợi tóc xanh…
Diệp Bạch dịu dàng nói: “Ngồi ở chỗ này!”
Đúng lúc ở bên cạnh Lục Thước, lúc này Lục Huân mới phát hiện ra cậu, khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch.
Diệp Bạch ôm vòng eo của cô, nhìn Lục Thước ngoài cười nhưng trong không cười: “Đã lâu không gặp Tống Giám đốc Lục! Đi cùng bạn gái sao, một lát nữa tác phấm của Tiếu Huân còn trông cậy vào ngài hỗ trợ!”
Lục Thước nhìn cái tay kia.
Cậu híp mắt lại, chậm rãi nói: “Nhất định!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK