Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U cố kìm nén lắm mới kiềm chế được bản thân. Cô không lợi dụng mạng lưới liên hệ giữa hai gia tộc để trắng trợn tìm người. Theo lời của Lục Thước, đàn ông chân dài, nếu anh ta không muốn về thì dù em có bắt anh ta về cũng không trói buộc được, phải do anh ta tự trở về...

Lục U vẫn luôn nhớ anh.

Vào một đêm mùa xuân, cô đứng trên sân thượng tầng hai nhìn cảnh đêm bên ngoài, Lục Huân ở cùng cô.

"Bọn nhỏ đều ngủ rồi! Lục Trầm rất muốn ôm Diệp Hồi đi ngủ, nói là con bé mũm mĩm rất đáng yêu. Nhưng Tiểu Diệp Hồi lại rất có chính kiến, muốn ngủ cùng chị gái."

Lục Thước và Lục Huân có hai đứa con.

Con trai cả Lục Trầm. Khi Lục Trầm được vài tuổi thì bọn họ sinh ra Lục Từ, tên do Lục Huân đặt... Về phần nguyên nhân thì mọi người trong nhà đều biết, chỉ là không nói ra miệng.

Lục Từ... Lục Thước là sự nhân từ ông trời ban cho Lục Huân.

Khi Lục Huân nhắc đến con trai con gái, vẻ mặt cô ấy tràn đầy vẻ dịu dàng. Cô ấy được chồng cưng chiều, nhà chồng đối xử tốt... Dù không còn trẻ nhưng vẫn toát lên sự ngây thơ lương thiện, được bảo dưỡng như thể đang ở độ tuổi hai mươi.

Tiểu Diệp Hồi ngủ cùng Lục Từ, Lục U yên tâm.

Tính tình của Lục Từ rất giống Lục Huân... Cho nên trong thâm tâm, Lục U luôn cảm thấy anh trai mình nghiêm khắc với Lục Trầm hơn, song lại rất bao dung với Tiểu Từ, điều này có lẽ là do cô con gái út khá giống mẹ nó.

Đêm mùa xuân thật đẹp, còn mang theo cảm giác man mát nhè nhẹ.

Lục U kéo khăn choàng trên người, khuôn mặt xinh đẹp nhàn nhạt tỏa sáng trong bóng đêm.

Lục Huân nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cô có gì đó khác biệt.

Trong mắt có ánh sáng rồi!

Nhà họ Chương tổ chức tang lễ.

Hầu hết giới thượng lưu ở thành phố B đều đến, nói là thăm viếng nhưng thực chất cũng là một loại xã giao.

Điều mà Chương Bách Ngôn không ngờ tới là Lục Thước và Lục Huân cũng đến.

Người thân, bạn bè của nhà họ Chương đều nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy người nhà họ Lục. Tuy nhiên, dù có bất mãn đến đâu thì thân phận của Lục Thước cũng khiến bọn họ không dám tức giận mà chỉ im lặng quan sát.

Lục Thước chỉ ở lại một lúc rồi rời đi.

Chương Bách Ngôn tiễn anh ra ngoài.

Trước kia không mấy vui vẻ, hiện giờ cũng hơi không nói nên lời. Một lúc lâu sau, Lục Thước mới nhẹ giọng nói: “Điều khiến lệnh đường lo lắng nhất khi sinh tiền có lẽ chính là chuyện hôn nhân của anh.

"Chương Bách Ngôn, đừng đợi Lục U nữa."

"Anh nên tiến về phía trước đi."

Chương Bách Ngôn trong bộ quần áo trắng đứng trước xe, hai tay siết chặt.

Anh hiểu ý của Lục Thước, nhưng anh không biết vì sao Lục Thước lại chọn thời điểm này để nói với anh những lời như vậy.

Lục Thước tới gần anh, nói ra sự thật: "Diệp Bạch chưa chết, anh ta còn sống."

Nói xong anh ấy dẫn vợ rời đi.

Từ đầu đến cuối, Lục Thước cũng không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt của Chương Bách Ngôn...

Mãi đến khi ngồi vào ghế sau xe, Lục Thước mới ôm vợ vào lòng, môi áp vào tóc vợ, giọng rất trầm: “Tiểu Huân, Chương Bách Ngôn và Lục U cực kỳ giống chúng ta hồi đó! Nhưng điểm khác biệt giữa anh và anh ta là anh có một cặp bố mẹ phóng khoáng, còn Chương Bách Ngôn thì không, cho nên mấy năm qua anh ta luôn sống trong đau khổ.

Lục Huân ngoan ngoãn tựa vào vai anh.

Một lúc sau cô mới thì thầm: “Sau này anh ta cũng sẽ có vợ nhỉ!”

Lục Thước cười nhạt: "Có lẽ vậy!"

Chỉ là tình cảm tuổi trẻ khó có thể thay thế được.

Họ rời đi.

Chương Bách Ngôn đứng đó một lúc lâu rồi mới lấy điện thoại ra, trượt đến một bức ảnh. Đó là bức ảnh đầu tiên anh chụp Lục U hồi đại học... Thời điểm mối quan hệ của họ trở nên ác liệt nhất, anh cũng không nỡ xóa nó.

Diệp Bạch chưa chết, anh ta còn sống.

Chương Bách Ngôn vốn cho rằng mình sẽ ghen tị và... không vui.

măn.

Nhưng bây giờ tất cả những gì còn lại anh cảm thấy là may

Khi anh quay người bước đi, anh nghĩ, may mà trong cuộc sống không có Diệp Bạch, Lục U chưa từng quay đầu lại ở bên cạnh anh, nếu không mối quan hệ trước đây của họ sẽ trở thành một loại chấp nhận.

Có lẽ, trong cuộc sống sau này.

Anh sẽ khinh thường việc cô đã từng kết hôn, khi đang sinh hoạt vợ chồng với cô, anh sẽ quan tâm đến việc cô từng ở cùng người đàn ông khác. Khi Diệp Bạch trở về... Anh sẽ cảm thấy như có một cái gai đâm vào cổ họng!

Có lẽ, anh sẽ lại làm tổn thương cô.

Lục Thước nói đúng, anh và Lục U như bây giờ cũng rất tốt.

Có người xuất hiện ngay phía trước, là Từ Chiêm Nhu.

Chương Bách Ngôn bình tĩnh nhìn cô ta, Từ Chiêm Nhu cũng vậy. Một lúc sau, cô ta nhẹ giọng nói: "Thật ra đứa trẻ đó là con của anh phải không?"

Chương Bách Ngôn không thừa nhận.

Từ Chiêm Nhu ngẩng đầu, cười đến chảy nước mắt: “Vẫn còn che chở cô ta nữa! Chương Bách Ngôn, anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ta. Từ Chiêm Nhu tôi vẫn biết tự lượng sức mình. Cô ta bây giờ là con gái của nhà họ Lục, lại là người quản lý công ty của Diệp Bạch, sao tôi dám đắc tội cô ta.”

"Chỉ là không ngờ Diệp Bạch đã đi lâu như vậy, anh và cô ta vẫn chưa ở bên nhau."

Từ Chiêm Nhu nói xong thì xoay người rời đi.

Cô ta hoàn toàn buông bỏ, lấy tiền đền bù cho nỗ lực trước đây của mình, thực ra cũng không đến mức không cam lòng.

Cô ta đã chơi đùa một khoảng thời gian, hiện tại đang tìm người xem mắt, chuẩn bị sống một cuộc sống tốt đẹp.

Lục U vẫn không đợi được Diệp Bạch về nhà.

Xuân đến rồi đi, cuối xuân đầu hè, Diệp Bạch không còn xuất hiện nữa.

Lục U không khỏi hơi lo lắng.

Ngoài việc muốn gặp anh, cô còn lo lắng cho sức khỏe của anh, sợ anh ở bên ngoài sống không tốt... Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc cũng cùng nhau âm thầm tìm người, nhưng Diệp Bạch luôn có cách tránh được.

Đầu tháng sáu, Lục U nhận được một chiếc chìa khóa, trong phong bì còn có một địa chỉ.

Lục U biết nơi này là khu biệt thự có môi trường rất tốt.

Cầm chiếc chìa khóa trong tay, trong lòng cô chợt run lên, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho thư ký: "Cô kiểm tra xem Diệp Bạch có biệt thự có quyền sở hữu ở số XX, đường XXXX không?"

Thư ký ngay lập tức kiểm tra, chưa đầy năm phút đã trả lời cô: "Có ạ! Đó là nhà của Tổng Giám đốc Diệp nhiều năm trước, khi đó anh ấy còn là người đại diện của Tổng Giám đốc Lục."

Lục U cúp điện thoại.

Cô cầm chìa khóa, cổ họng nghẹn lại. Cô đoán đây là chìa khóa Lục Huân đưa cho cô.

Sợ anh trai tức giận nên lén gửi cho cô.

Lục U lập tức lái xe tới.

Nửa giờ sau, xe của cô đỗ trước biệt thự.

Cửa gỗ hé mở, Lục U đẩy cửa vào, băng qua bãi cỏ nhỏ đi đến trước cửa biệt thự kiểu Tây, một con chó Labrador chạy ra khỏi nhà, thân thiết vẫy đuôi với cô, sau đó vui vẻ của hai tiếng.

Bên trong vang lên một giọng nam: "Gina, có người đến à?"

Người đàn ông nói bằng tiếng Anh.

Nghe rất hay, đó là giọng nói mà Lục U rất quen thuộc, chính là chồng cô, Diệp Bạch.

Một lúc sau, Diệp Bạch đi ra cửa.

Khi nhìn thấy Lục U, anh ngây ngẩn cả người... Mà Lục U đã giàn giụa nước mắt, nhưng cô không hề khóc mà ngược lại cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, run giọng nói: "Nếu không phải biết Gina là một con chó, em đã nghĩ hai năm anh không về nhà là do nuôi phụ nữ bên ngoài.”

rơi.

Nói xong, cô quật cường nhìn anh, nước mắt không ngừng

Diệp Bạch thở dài: "Lục U!"

Anh tiến lên một bước, hình như muốn ôm cô, nhưng Lục U lại lùi về một bước, run run môi hỏi anh: “Đã hai năm rồi, anh không nhớ em sao? Anh không muốn gặp Tiểu Diệp Hồi sao?”

Diệp Bạch nắm lấy cổ tay gầy gò của cô, cuối cùng kéo cô vào lòng.

Lục U nằm trong lòng anh, khóc thảm thiết.

"Diệp Bạch, anh làm em sợ muốn chết!"

"Đã lâu như vậy, sao anh không về nhà? Diệp Hồi đã đến tuổi có thể gọi bố rồi, nhưng em chưa dạy con bé, bởi vì em muốn lần đầu tiên con bé gọi bố là gọi anh..."

"Diệp Bạch, anh đúng là một tên khốn nạn! Anh thật tàn nhẫn!"

Lục U cắn vào ngực anh.

Trước đây ở đó là cơ ngực rắn chắc, nhưng bây giờ tương đối mỏng. Vả lại khi cô cắn, Diệp Bạch khẽ phát ra một tiếng rên rỉ, mặc dù rất khế nhưng Lục U vẫn nghe ra...

Cô vén chiếc áo phông đen của Diệp Bạch lên rồi sững người...

Toàn là những vết sẹo nhỏ vụn.

Ngoài ra còn có dấu vết của phẫu thuật.

Những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn run rẩy chạm vào từng vết sẹo, cô nhỏ giọng nói: “Vì điều này mà anh không chịu về nhà sao?”

Giọng nói của Diệp Bạch khàn khàn: "Không phải."

Sao lại không phải?

Tuy Lục U mới trải qua hai mối tình nhưng cô đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cô có thể đoán được Diệp Bạch đang nghĩ gì. Chắc là anh cảm thấy cô quay lại với Chương Bách Ngân sẽ tốt hơn.

Lục U không nói gì.

Lục U không nói gì.

Cô nhẹ nhàng chạm vào cơ thể anh, nhỏ giọng nói: “Diệp Bạch, về nhà với em.

Ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm.

Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, cúi đầu hỏi cô: “Lục U, em chắc chắn chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK