Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày tiếp theo Minh Châu có công việc, lại còn rất bận.

Cô đã hẹn với Lục Khiêm cuối tuần đi thăm bà cụ.

Lục Khiêm đưa cô tới phim trường, lúc xuống xe, ông chỉ lẳng lặng xem cô.

Minh Châu không vui.

Cô tháo đai an toàn ra, nói: “Anh tới đây là được rồi! Em không thể ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi được, không phải anh vẫn còn việc công ty cần xử lý sao?”

Lục Khiêm nắm lấy tay cô, xoa bóp nhẹ nhàng.

Lần này làm hòa, Minh Châu không giống như trước.

Mặc dù trong lúc vui sướng ngập tràn như tối hôm qua, cô cũng không gọi ông một tiếng chú Lục, cô chỉ gọi ông là Lục Khiêm.

Ông cười nhẹ: “Buổi tối anh tới đón em nhé?”

Minh Châu nghĩ ngợi rồi nói: “Không cần! Em nói tài xế tới đón rồi, xe em còn đang ở bên nhà anh trai nữa!”

Lục Khiêm lại nói: “Anh cho người chạy xe đến phim trường!”

Chuyện này được sắp xếp khá ổn thỏa, cô không phản đối.

Lục Khiêm muốn được ở cùng với cô nhiều hơn nhưng Minh Châu không muốn quấn quít quá, vẫn hẹn vào cuối tuần.

Cô xuống xe rời đi.

Lục Khiêm lái xe đến công ty.

Đi vào trong, trên mặt thư ký Liễu tràn đầy vui mừng, đứng ở bên cạnh thử thăm dò: “Tối hôm qua chơi suốt đêm với mấy người ông Dịch ạ?”

Anh ta tinh mắt phát hiện Lục Khiêm đã thay áo sơ mi.

Lục Khiêm cởi áo khoác ra, đặt ở trên sô pha, sau đó ngồi xuống dựa vào.

Ông ngửa đầu nhìn thư ký Liễu bí, nhẹ giọng nói: “Tôi và Minh Châu yêu nhau, ở lại căn nhà bên đường Quảng Nguyên.”

Thư ký Liễu vô cùng kinh ngạc.

Một lát sau, anh ta châm trà cho Lục Khiêm châm trà, dò hỏi: “Vậy là tối hôm qua ngài bị liên lụy rồi! Cô Minh Châu uống say thật sự rất nặng.”

“Cái gì mà uống say! Không có chuyện đó, chúng tôi làm hòa rồi!”

Đôi mắt bò của thư ký Liễu trừng lớn.

Hơn nửa ngày sau anh ta vẫn chưa phục hồi được tinh thần, Lục Khiêm cũng hơi ngẩn ngơ, ông nói: “Lần này tôi không thể khiến cô ấy đau lòng nữa!”

Thật ra ông cũng có thể cảm giác được Minh Châu đối xử với ông không bằng lúc trước.

Có lẽ vì chưa quen, có lẽ là vì cô đã trưởng thành.

Tóm lại đã không còn sự thân mật trong quá khứ.

Cuối cùng thư ký Liễu cùng tìm lại được giọng nói, anh ta nói lắp bắp: “Chuyện này sao mà… Đột nhiên nghĩ thông suốt hả?”

Lục Khiêm mỉm cười: “Hẳn là Hoắc Minh nói với em ấy!”

Ông hỏi thư ký Liễu: “Có dự án nào phù hợp để hợp tác với Tây Á không, làm thêm mấy cái, để Minh có thời gian về nhà với Ôn Noãn và bọn nhỏ.”

Thư ký Liễu cười.

“Tôi đây sẽ đi tìm, không có tôi cũng sẽ tạo ra một cái!”

Cả người Lục Khiêm đều thả lỏng.

Đúng lúc có vị Tổng Giám đốc Ngô gọi điện thoại tới, hẹn ông đi đánh gôn.

Bình thường có khi Lục Khiêm cũng không nhất định sẽ đi mấy buổi xã giao thế này.

Nhưng hôm nay tâm trạng của ông khá tốt, rất muốn thả lỏng một chút, vì thế đồng ý luôn.

Thư ký Liễu thấy biểu cảm của ông, đoán ra chuyện tối hôm qua không đơn giản vì thế lập tức ồn ào: “Tối hôm qua ngài mệt mỏi, hôm nay nên nghỉ ngơi một chút.”

“Mệt cái gì! Một con nhóc mà cũng làm tôi mệt sao?”

“Tôi không mệt chút nào!”

Hai mắt thư ký Liễu bốc lửa, vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Ba ngày trước cuối tuần, Lục Khiêm vẫn không thể gặp được Minh Châu.

Cô có sự nghiệp.

Cô không thể chờ đợi ông cả ngày.

Lục Khiêm ở công ty cũng bận rộn, cũng không thể vây quanh cô mọi lúc mọi nơi, mãi tới tận thứ sáu, ông mới rảnh để đi đón cô và bọn nhỏ.

Tới nhà họ Hoắc đã là bảy giờ tối

Chạng vạng, chiều hôm buông xuống.

Rặng mây đỏ nơi phía chân trời dần dần bay xuống, đồ sộ, mỹ lệ.

Nhà họ Hoắc vô cùng náo nhiệt, anh em nhà họ Hoắc đều có mặt ở trong nhà, hơn nữa có mấy đứa trẻ con vô cùng sôi nổi.

Lục Khiêm vừa mới xuống xe đã ngửi được mùi đồ ăn.

Tiểu Hoắc Tây ôm lấy chân ông: “Ông cậu!”

Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô bé, sau đó ôm lên một phen, Tiểu Hoắc Tây cũng biết dành yêu.

Bây giờ ông cậu đang thương cô bé nhất.

Chờ lát nữa nhìn thấy Lục Thước và Tiểu Lục U sẽ không rời được mắt, cho nên giai đoạn này chính là thời gian tình cảm giữa cô bé và ông cậu tươi mới nhất, cô bé không thể lãng phí!

Lục Khiêm nào biết mấy suy nghĩ linh tinh của cô quỷ nhỏ.

Tới chỗ ra vào.

Ở đó có đặt một bộ bàn ghế nhỏ, Tiểu Lục Thước đang ngồi ở đằng kia!

Tiểu Hoắc Tây thoát khỏi vòng ôm của Lục Khiêm, giọng nói giòn tan: “Lục Thước, chị trả ông cậu cho em đây!”

Lục Khiêm nhịn không được bật cười.

Tiểu Hoắc Tây chạy nhanh như chớp.

Lục Thước giương mắt nhìn Lục Khiêm, nhỏ giọng gọi một tiếng.

Lục Khiêm đi tới ngồi xổm bên người cậu bé, sờ đầu của cậu: “Bé ngốc, ngồi ở đây chờ bố hả?”

Lục Thước rất quan tâm tới mặt mũi.

Cậu bé không được tự nhiên, nói: “Không phải, ở đây đèn sáng!”

Lục Khiêm cũng không vạch trần, ông xem bài tập cho con trai, đôi mắt Tiểu Lục Thước nhìn chằm chằm vào ông, trong chốc lát đột nhiên hỏi: “Có phải bố và mẹ đã làm hòa rồi không?”

Lục Khiêm không chút để ý chỉ ừ một tiếng.

Sau đó ông hỏi con trai: “Vậy con đã muốn làm hòa với bố chưa?”

Khuôn mặt cậu nhóc đỏ bừng, không chịu nói.

Lục Khiêm cũng không ép cậu bé, ôm cả người lẫn ghế dựa đi vào sảnh lớn, sau đó nói: “Sau này không được ngồi ở đằng kia đọc sách, ánh đèn không sáng, còn nóng nữa.”

Hoắc Chấn Đông đang ngồi uống trà, nghe thấy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK