Còn chữ trên thanh Hắc Đao này nghe thì rất ngang ngược và phù hợp với tâm ý của công tử, nhưng cũng không đủ để khiến bọn họ điên cuồng.
Ngoài ra, thanh đao này là một trong ba thanh mẫu, giá cuối cùng chỉ có một nghìn ba trăm năm mươi lượng.
Lạc Lan hơi thất vọng với cái giá này, nhưng cô ấy cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn mỉm cười ra hiệu Thiết Chùy lấy ra thanh Hắc Đao thứ ba.
“Chữ khắc trên thanh đao này là ‘Mười bước giết được một người, không rời khỏi ngàn dặm. Xong việc phất áo ra đi, giấu đi thân phận và danh tiếng’. Các vị có thể đấu giá được rồi!”
Thanh kiếm này cũng là hàng mẫu, nên Lạc lan nghĩ rằng nó có lẽ cũng sẽ giống với thanh Hắc Đao thứ hai, được bán với cái giá không quá lý tưởng.
Quả nhiên chỉ có bốn vị công tử ra giá, tăng lên cũng không nhiều, khi giá lên tới một nghìn bốn trăm lượng, không còn người nào tiếp tục tăng giá.
Ngay lúc Lạc Lan chuẩn bị bắt đầu báo số, đột nhiên từ trong góc truyền đến một giọng nói rụt rè:
"Một nghìn năm trăm lượng!"
Giọng nói nghe có vẻ là một cô nương.
“Ai đấy?”
Các công tử tò mò nhìn xung quanh.
Lạc Lan cũng hơi ngạc nhiên hỏi: “Ai đang ra giá, xin hãy giơ tay lên”.
“Là... Là ta!”
Một cô nương mặc váy dài màu xanh, rụt cổ bước ra từ trong góc.
Trang phục và búi tóc đều cho thấy thân phận của cô nương này là một nha hoàn.
“Ngươi là nha hoàn nhà ai, sao lại nói năng lung tung như vậy?”
Tề công tử lạnh lùng quát.
“Ta... Ta không nói lung tung, Hắc Đao này ta thay tiểu... Công tử nhà ta mua... Ta có tiền!”
Bị nhiều công tử nhìn chằm chằm như vậy, nha hoàn suýt nữa sợ đến phát khóc, nhưng vẫn kiên trì nói hết câu.
Sau đó tay chân luống cuống móc từ trong túi ra một tờ ngân phiếu.
Vừa dứt lời, đám công tử đều cười lớn.
Có lẽ nha hoàn này quá căng thẳng nên lỡ lời, mặc dù lập tức sửa lại, nhưng các công tử vẫn nghe hiểu.
Thì ra cô ta là nha hoàn của một tiểu thư nhà giàu, tiểu thư nhà cô ta chắc là ngưỡng mộ Kim Phi, hoặc thích thơ của Kim Phi, muốn mua thanh Hắc Đao này nhưng không tiện ra mặt, vì vậy đã phái nha hoàn tới.
Kết quả không ngờ nha hoàn này quá nhát gian, vừa mở miệng đã lộ tẩy.
“Nha hoàn này thật dễ thương, Lưu huynh, huynh biết cô ta là người nhà ai không?”
“Tiểu thư nhà giàu không tiện ra ngoài, nha hoàn cũng vậy, sao có thể quen biết? Sao vậy Trương huynh, huynh vừa ý với cô nha hoàn này à?”
“Cũng không phải, ta chỉ tò mò không biết tiểu thư nhà cô ấy là ai thôi”.
“Gần đây, những người kể chuyện kể về Nam tước Thanh Thủy càng ngày càng thần thông, hơn nữa Kim tiên sinh quả thật rất có tài làm thơ, có rất nhiều cô nương ngưỡng mộ, nhưng người dám cử nha hoàn tới mua đao, có lẽ cũng chỉ có một cô tiểu thư này mà thôi”.