Tiểu đội ám sát được tổ chức hết sức nghiêm ngặt, Đại Cường cũng biết không dễ tìm được manh mối, nên anh ta đã lập tức sai người đi thông báo cho đội súng kíp.
Đội súng kíp có hiệu suất cực cao, khi Đại Cường và đội trưởng đi tới thao trường, bọn họ đã tập hợp xong rồi.
Một nữ binh lính chạy tới chào Đại Cường: “Đội súng kíp 2 đã tập hợp đầy đủ, xin đưa ra chỉ thị!”
“Đây là đội trưởng Hách của đội Chung Minh, hoạt động lần này do anh ta chỉ huy, mọi người nghe theo anh ta là được.”
Đại Cường chỉ vào đội trưởng Hách nói.
“Vâng!”
Nữ trung đội trưởng lại quay sang nói với đội trưởng Hách.
“Mọi người cũng tham dự vào hành động buổi sáng rồi đúng chứ? Hẳn là đã biết chúng ta bắt được một tên gián điệp, theo những gì hắn khai ra, hắn còn một đồng bọn đang núp trong trấn, nhiệm vụ lần này của mọi người chính là bắt tên còn lại!”
Đội trưởng Hách nói tiếp: “Hắn còn nói, đồng bọn của hắn là một tử sĩ do quyền quý đào tạo, võ công không thua gì Thiên Tầm phu nhân và A Mai cô nương bên cạnh trưởng xưởng Khánh, mọi người nhất định phải cẩn thận hơn!”
“Đội trưởng Hách cứ yên tâm, chúng ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Nữ trung đội trưởng hô vang.
“Xuất phát!”
Đội trưởng Hách vẫy vẫy tay, dẫn đội súng kíp chạy ra phía cửa.
Đại Cường nhìn bóng lưng họ rời đi, vẫn cảm thấy không yên tâm, anh ta lại phái một trung đội nhân viên hộ tống khác đi vội vàng đi theo họ.
Một đám người dưới sự hướng dẫn của đội trưởng Hách, chạy thẳng đến trấn Ngư Khê, cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi nhà nhỏ.
Dựa theo bản đăng ký bên phía nhân viên hộ tống, chủ cũ của ngôi nhà này là một ngư dân ở đây, sau đó người này bán lại ngôi nhà cho một địa chủ nhỏ tới từ Trung Nguyên.
Bây giờ nhìn lại, có lẽ địa chủ nhỏ này đã bị mất trắng, hoặc có thể đã bị sát hại.
Sau khi đội trưởng Hách dẫn người tới anh ta không vội vàng tấn công ngay.
Khi đã xác nhận không có vùng bị ảnh hưởng, và khắp các nơi đều có tay súng kíp canh gác, đội trưởng Hách mới đưa tay ra hiệu cho những người khác.
Nhân viên hộ tống không định phá cửa, họ định làm theo như lúc huấn luyện trong thời bình, hai nhân viên hộ tống có thân hình khỏe mạnh vác theo một khúc cây, đâm thẳng vào cửa chính.
Các nhân viên hộ tống còn lại và đội súng kíp cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công.
Uỳnh!
Tiếng va chạm vang lên, ô khóa trên cửa lớn đã bị phá nát.
Thành viên của đội súng kíp lập tức cầm súng lao vào, những nhân viên hộ tống còn lại thì theo sau.
Ngay khi Đại Cường và đội trưởng Hách chuẩn bị theo vào, đột nhiên nghe thấy tiếng gào to từ bên trong truyền ra: “Mau rút lui, chúng có lựu đạn!”
“Sao ở đây cũng có lựu đạn?”
Đại Cường cảm thấy hoảng hốt, vừa ấn tổ trưởng Hách xuống, vừa giận dữ hét: “Mau ra ngoài!”
Đáng tiếc đã muộn rồi.
Đại Cường vừa dứt lời, đã có tiếng nổ vang lên.
Trong sân khói bốc lên dày đặc, sau đó tường nhà đổ sụp.
Mặc dù Đại Cường đã nằm xuống kịp thời, nhưng anh ta nằm gần sân quá, nên bị cục gạch nổ đập vào đầu.
Đến khi tỉnh lại Đại Cường chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, anh ta không nghe thấy gì cả, vùng não và nhiều nơi khác trên cơ thể đều cảm thấy đau.
Nhưng anh ta không bận tâm đến những thứ này, lắc đầu cho bụi rơi xuống bớt, sau đó rút ra hắc đao bên hông, cắm xuống đất lấy đà lắc lư đứng dậy.
Mãi đến lúc này, anh ta mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh hiện tại.
Ngôi nhà lúc trước, lúc này hầu như đã bị san bằng, khắp nơi đều là tiếng kêu đau đớn của các nhân viên hộ tống và thành viên đội súng kíp.
Những nhân viên hộ tống chưa vào trong sân, bao vây ở bên ngoài cũng không thoát khỏi, người thì bị thương do đất đá đập vào, người thì bị tường nhà sập xuống đè dính.
Tóm lại, tình hình bây giờ rất hỗn loạn, tổn thất nghiêm trọng.
Đại Cường đã nhiều lần lên chiến trường, anh ta đã lấy mạng rất nhiều cựu binh của kè địch rồi, nhưng lúc này anh ta vẫn cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác sợ hãi xông lên đầu anh ta.
Không phải là anh ta sợ hãi cái chết, mà là anh ta lo lắng cho chiến hữu của mình.
Ngoại trừ cuộc chiến ở kênh Hoàng Đồng, đã có mấy lần nhân viên hộ tống đè bẹp kẻ địch trên chiến trường chính, mức thương vong cũng không quá lớn.
Lần này vì bắt nội gián đang hoạt động, anh ta đã điều động khoảng một trung đội nhân viên hộ tống, một trung đội súng kíp, cộng với thành viên đội tuần tra chạy tới giúp đỡ, áng chừng có khoảng gần trăm người đang ở đây.
Lúc này Đại Cường thấy chỉ có vài người còn đứng, còn lại hầu như đã chết hết.
Tổn thất quá nghiêm trọng, Đại Cường hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Cho dù có đánh một trận với quy mô nhỏ, thì nhân viên hộ tống sẽ không chết nhiều như vậy.
Huống chi ở đây không chỉ có nhân viên hộ tống, mà còn có cả đội súng kíp.
Đây chính là đám em út do Kim Phi tốn nhiều công sức đào tạo ra, bất kể là tư chất hay là đội trung thành, đều là đứng đầu.
Nếu đám người này mà có mệnh hệ gì, Đại Cường không biết nên ăn nói kiểu gì với Kim Phi.
Bây giờ anh ta đã không còn quan tâm đến chuyện bắt được tên kia hay không nữa rồi, anh ta chỉ hy vọng nhân viên hộ tống và thành viên đội súng kíp bình yên vô sự.
Anh ta biết đây là một hy vọng rất xa vời.
Bởi vì anh ta đã nhìn thấy nhiều nhân viên hộ tống bị nổ đầu lìa khỏi thân, không thể nào cứu sống được nữa rồi.
“Sao bọn chúng lại có gói thuốc nổ? Bọn chúng lấy gói thuốc nổ từ đâu?”
Đại Cường giống như gã khờ trên phố, đi loanh quanh không biết điểm rừng, anh ta cứ lẩm bẩm trong vô thức.
Cường độ nổ ban nãy không thể do lựu đạn tạo ra được.
Trong ấn tượng của Đại Cường, chỉ có gói thuốc nổ mới có uy lực lớn như vậy.
Thậm chí không chỉ có một quả gói thuốc nổ!
Gói thuốc nổ được quản lý nghiêm ngặt hơn nhiều so với lựu đạn, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn so với cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, mỗi lần muốn sử dụng đều phải có sự phê duyệt của lãnh đạo tối cao các nhân viên hộ tống ở vùng đó.
Mấy năm nay, nhân viên hộ tống bị mất khá nhiều máy bắn đá và cung nỏ hạng năng, nhưng gói thuốc nổ thì ít vô cùng.
Đại Cường không hiểu nổi, bọn chúng lấy gói thuốc nổ ở đâu ra cơ chứ?
Vụ nổ lớn như vậy, cách mấy chục dặm xung quanh đều có thể nhìn thấy, đương nhiên cũng kinh động đến các nhân viên hộ tống khác trong doanh trại, cùng với doanh trại thủy quân ở cách đó không xa.
Tiểu đoàn phó không tìm thấy Đại Cường, bèn nhanh chóng dẫn người đuổi tới đó.
Trịnh Trì Viễn đang ở ngoài biển xa kiểm tra tàu thuyền nhìn thấy khói bốc lên ngùn ngùn, cũng vội kết thúc việc kiểm tra, ngồi lên ca nô nhô chạy tới doanh trại thủy quân.
Chờ khi anh ta tới doanh trại, phó tướng đã dẫn người tới trước rồi.
Khánh Mộ Lam đang ở ao An Gia vốn đang làm việc trong văn phòng, đột nhiên A Mai vội vàng chạy vào: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”
Khánh Mộ Lam đi theo A Mai ra bên ngoài, thấy cột khói ở phía đằng xa, cô ấy trợn tròn mắt.
Cho dù cô ấy là một người cuồng vũ khí, mỗi khi Kim Phi cho ra đời một vũ khí mới, cô ấy luôn là một trong những người được thực hiện đầu tiên, gói thuốc nổ cũng không ngoại lệ.
Khánh Mộ Lam hiểu rất rõ xảy ra vụ nổ lớn như vậy, sẽ tạo thành mức phá hoại lớn như thế nào.
“Ai lại bất cẩn như vậy, sơ ý làm nổ gói thuốc nổ!”
Phán đoán đầu tiên của Khánh Mộ Lam không phải là có người đánh lén trấn Ngư Khê, mà cô ấy cho rằng có người không cẩn thận làm nổ kho đạn dược.
Nhưng dù cho tình hình có như thế nào, bây giờ trấn Ngư Khê vẫn cần sự giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam hô: “A Mai, mau, bảo các anh em trong đội tuần tra ban đêm mau dậy, tới giúp trấn Ngư Khê!”
“Vâng!”
A Mai xoay người chạy ra ngoài.
Rất nhanh, một tiểu đội gồm mười mấy người được trang bị vũ trang, cưỡi ngựa chiến chạy như bay từ xưởng cá muối chạy ra.