Khoảng cách không chỉ tạo nên vẻ đẹp mà còn tạo nên cảm giác huyền bí.
Càng không thấy được thì tiêu cục và quân Trấn Viễn càng có nhiều truyền thuyết Kim Phi.
Kim Phi bước lên bục gỗ cũng không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn thấy y thôi cũng đã khiến nhiều phi công phấn khích rồi.
Sau khi Kim Phi lên bục cũng không nói lan man động viên trước trận chiến, mà chỉ nhìn sâu vào mắt các phi công dưới khán đài.
Người trẻ học mọi thứ nhanh hơn nên hầu hết các phi công đều còn trẻ, trên gương mặt nhiều người đầy tò mò và hồi hộp.
Hầu hết các phi công trước đây chỉ hoạt động ở Xuyên Thục, đây là lần đầu tiên họ rời Xuyên Thục để thực hiện nhiệm vụ nên cảm giác hồi hộp là điều khó tránh khỏi.
“Ta tin rằng mọi người đều đã biết nhiệm vụ lần này là gì nên ta cũng không dong dài nữa.”
Kim Phi giơ chiếc loa sắt lên rồi nói xuống phía dưới: "Ta chỉ có một yêu cầu với mọi người, khi gặp nguy hiểm, trước tiên phải đảm bảo tính mạng của mình để sống sót trở về!"
Kim Phi nói như vậy cũng không phải là nói mát mà y thực sự nghĩ như vậy.
Công nghệ của phi thuyền còn chưa hoàn thiện, tốc độ bay chậm thì không nói, mà khả năng xảy ra trục trặc cũng không thấp.
Nếu ở Xuyên Thục, những điều này sẽ không thành vấn đề, suy cho cùng, Kim Phi cũng đã kiểm soát cả Xuyên Thục, dù phi thuyền có trục trặc rớt xuống bất ngờ thì người dân địa phương cũng sẽ không làm khó phi công, trái lại là còn đề nghị giúp đỡ.
Nhưng đất Tấn thì khác.
Đất Tấn là lãnh thổ của Tấn vương, cũng có nhiều cựu binh ủng hộ Tấn vương.
Một khi phi thuyền đáp xuống những nơi này, thì an toàn tính mạng của phi công hoàn toàn không thể đảm bảo được.
Kim Phi thực sự mong các phi công sẽ đặt mục tiêu an toàn tính mạng của mình lên hàng đầu trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Khi các phi công nghe những lời Kim Phi nói, họ không khỏi cảm động một hồi và sự căng thẳng trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều.
Suy cho cùng, không ai muốn mình bị coi là một quân cờ, muốn vứt đi lúc nào là vứt đi lúc đó.
Từ vẻ mặt của Kim Phi họ cũng có thể cảm thấy được y thực sự quan tâm đến sự an toàn của họ.
“Vì hạnh phúc của nhân dân!”
Dưới sự dẫn đầu của tiểu đội trưởng, các phi công đã đồng loạt hét lên.
Khẩu hiệu này rất đơn giản, nếu chỉ một người nói ra thì có vẻ giả dối rỗng tuếch, nhưng khi một nhóm chiến sĩ chuẩn bị lao ra chiến trường đồng thời gầm lên thì đã tạo ra một hiệu quả vô cùng chấn động.
Đây là cách nghi lễ diễn ra.
Ít nhất tại thời điểm này, đại đa số phi công không cho rằng đây là khẩu hiệu mà thực sự coi câu nói này như mục tiêu cả đời mình.
Bởi vì họ cũng là người được hưởng lợi từ câu nói này và cũng sẵn sàng đấu tranh vì khẩu hiệu này!
Ngay cả Kim Phi cũng bị ảnh hưởng, y đặt tay lên ngực và thực hiện động tác chào quân đội.
“Vì hạnh phúc của nhân dân!”
Đám người Trương Lương, Triệu Nhạc, Tiểu Ngọc cũng sôi nổi làm theo.
“Đi thôi!”
Đội trưởng của đội bay chào lại Kim Phi theo kiểu quân đội, dẫn đầu lên phi thuyền.
Dưới cái nhìn của đám người Kim Phi, các phi thuyền lần lượt cất cánh, bay chầm chậm về phía bắc.
Từ đầu mùa đông đến nay vẫn luôn có gió bắc, phi thuyền ở thành Vị Châu trở về thì dễ, nhưng đi ngược gió đến thành Vị Châu thì khó khăn hơn nhiều, phải liên tục điều chỉnh độ cao để tìm vị trí gió tương đối nhẹ và thuận lợi.
Dù vậy, đội bay vẫn phải bay ba ngày mới bay vòng từ Đảng Hạng đến thành Vị Châu.
Thiết Ngưu và Hầu Tử đã nhận được tin này từ sớm, nên đã tìm trước một khoảng đất rộng lớn ngoài thành làm sân bay tạm thời.