Vì thế vẫn luôn tránh xa triều đình và bất cứ nơi nào cần đấu đá lẫn nhau.
Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Khánh Hâm Nghiêu ở trong thành có liên lạc với nhau hay không y không biết, nhưng y chắc chắn là không.
Phái một đội nhân viên hộ tống hoàn toàn không phải đi chịu chết mà là thật sự có tự tin.
Từ đầu đến cuối, sự tự tin của y đến từ những kiến thức mà y đã dày công học hỏi ở đời trước.
Tất nhiên, chỉ số thông minh của Kim Phi chắc chắn vượt qua mức tiêu chuẩn.
Mặc dù dẫn binh chiến đấu cũng có sử dụng mưu lược, nhưng cũng không lệ thuộc và mưu lược.
Rèn sắt cần sự chăm chỉ của bản thân, chỉ khi người ta ăn no bụng, mới có thể bằng lòng theo y.
Phát triển công nghiệp thì mới có thể thực sự đứng vững không ngã được.
Những thủ đoạn xảo quyệt và những thứ tương tự đều là tầm thường, có thể lừa dối trong chốc lát nhưng không thể lừa được cả đời.
Bất kỳ mưu lược nào, trước thực lực tuyệt đối đều không đáng nhắc đến, đều sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Quyền lực chính trị đến từ nòng súng, sự thật luôn nằm trong nòng súng, đây là sự thật đã được lịch sử kiểm chứng.
"Tiên sinh, vậy ngài cho rằng, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Đan Châu hỏi: "Phái người đi ngăn cản sao? Nếu phái người đi thì bao nhiêu người là phù hợp?"
"Tướng quân, việc này cần ngài quyết định”. Vu Triết lắc đầu.
Quyết định này quá quan trọng, là một quân sư, việc Vu Triết có thể làm chỉ là giúp Đan Châu phân tích tình hình cụ thể, bày tỏ suy đoán của mình.
Nhưng ông ta không thể giúp Đan Châu đưa ra quyết định, thậm chí cũng không thể đưa ra bất kỳ kiến nghị nào.
Ngay cả việc lựa chọn như thế nào cũng tùy thuộc vào tướng quân Đan Châu.
Sau khi Đan Châu đưa ra sự lựa chọn của mình, ông ta sẽ tiếp tục giúp Đan Châu làm cho mọi việc trở nên hoàn hảo nhất có thể.
Đây chính là lý do tại sao Đan Châu luôn coi trọng Vu Triết.
Ông ta không chỉ thông minh cẩn thận, thông thạo binh pháp mà cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ làm những chuyện lạm quyền.
Ông ta là ứng cử viên quân sư lý tưởng nhất.
Nhưng lần này, chuyện hai người phân tích quá phức tạp, trong lúc nhất thời Đan Châu khó có thể đưa ra sự lựa chọn.
Nhìn đội cầm đuốc càng ngày càng đi xa, Đan Châu giơ tay lên nói: "Tiên sinh, thành thật mà nói, hiện tại ta rất bối rối, xin hãy cho ta một lời khuyên! Mọi hậu quả sẽ đều do ta gánh chịu!"
Đan Châu nói như vậy, chẳng khác nào yêu cầu Vu Triết đưa ra quyết định cho gã.
Vu Triết suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Ta đề nghị xuất binh ngăn cản!"
"Vậy tiên sinh nghĩ phái bao nhiêu người thì thích hợp?" Đan Châu hỏi.
"Ba ngàn!" Vu Triết giơ ba ngón tay ra.
"Tiên sinh vừa rồi không phải ngài nói ba ngàn người là không đủ sao?" Đan Châu buồn bực.
"Nếu điều động hai ngàn người canh cửa thành Bắc về không phải là được rồi sao?"
Vu Triết nói: "Hôm nay núi Bảo Nhi có lẽ đã thất thủ, cho dù đội áo giáp đen không tấn công cửa thành Bắc, thì quân Trường Tín cũng sẽ tấn công.
Đến lúc đó chúng phối hợp với Khánh Hâm Nghiêu trong ứng ngoại hợp, cửa thành Bắc nhất định sẽ không thể phong tỏa được, tốt hơn hết là nên rút lui càng sớm càng tốt, hợp tác với ba ngàn người được doanh trại phái đến để tấn công đội áo giáp đen từ mọi phía”.
"Đúng vậy, cứ như vậy, đội áo giáo đen sẽ bị bao vây tứ phía!" Đan Châu hai mắt sáng lên: "Chỉ phái ra ba ngàn người, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự an toàn của doanh trại, một mũi tên trúng hai đích!"
"Không, chúng ta không thể phòng thủ ở doanh trại nữa!" Vu Triết lắc đầu: "Phải chủ động tấn công!"
"Chủ động tấn công hả?" Đan Châu giật mình: "Thành Tây Xuyên canh phòng nghiêm ngặt, tường cao tường dày, tù binh lại trốn thoát rồi, chúng ta không thể đánh được mà nhỉ? Cho dù có thể đánh được, chúng ta cũng sẽ tổn thất thảm hại!"
"Tướng quân, chỗ chúng ta cần đánh không phải là thành Tây Xuyên, mà là dốc Đại Mãng!"
Vu Triết đưa tay ra, chỉ về phía tây.
“Vì sao lại tấn công dốc Đại Mãng?” Đan Châu hỏi.