Thực ra việc phơi rong biển rất đơn giản, cũng giống như phơi tấm chăn chỉ cần treo lên dây phơi cho khô là được.
Cho nên chỉ cần cắm mấy cọc gỗ xuống đất và kéo dây căng lên là được, bắt tay vào làm cũng không có gì khó khăn, Tả Phi Phi tin là chỉ cần hơn mười ngày là sân phơi nắng sẽ xong xuôi.
“Đủ nhân lực không?” Kim Phi lại hỏi: “Có cần cho thêm người ở Giang Nam đến không?”
“Không cần,” Tả Phi Phi nói: “Cách đây không lâu có một nhóm người dân lưu lạc ở Trung Nguyên chạy tới đây, chỉ cần mỗi ngày cho họ một bữa cơm là đã sẵn sàng tranh nhau làm việc!"
Kim Phi nghe xong, ngẩng đầu nhìn đám người đang làm việc.
Những người làm việc phần lớn đều gầy đến da bọc xương nhưng lại không dám lười biếng chút nào, bởi vì họ sợ làm không tốt sẽ bị nhân viên hộ tống đuổi đi.
Trong số đó, Kim Phi còn nhìn thấy mấy đứa nhỏ ăn mặc rách rưới vác cọc gỗ hoặc tre, bước đi khập khiễng nhưng vẫn cố chăm chỉ làm việc.
Tả Phi Phi biết trước giờ Kim Phi luôn phản đối việc sử dụng lao động trẻ em, khi thấy Kim Phi đang nhìn mấy đứa nhỏ cô ấy vội giải thích:
“Mấy đứa nhỏ này hoặc là người lớn trong nhà đã chết, hoặc là người lớn đói sinh bệnh tật không thể đi làm được. Ta thấy họ đáng thương nên đã nhận họ vào, nếu ngài thấy không thích hợp ta sẽ cho họ đi."
Kim Phi lắc đầu nói: "Để bọn họ ở lại đây đi!"
"Tiên sinh, bọn họ nói Trung Nguyên đã hỗn loạn hết cả rồi. Sau này chắc chắn sẽ còn nhiều người dân lưu lạc đến đây, bây giờ ta không lo không đủ nhân lực mà lại lo quá nhiều người không dùng được."
Tả Phi Phi nói: “Tiên sinh, ngài cũng nên chuẩn bị tinh thần đi.”
“Ta biết,” Kim Phi khẽ thở dài một hơi.
Vì khu vực Trường Giang, Xuyên Thục và Giang Nam càng gắn kết chặt chẽ hơn, trong khi liên lạc với khu vực Trung Nguyên gần như bị cắt đứt.
Dù vậy nhưng Kim Phi cũng có thể đoán được, khu vực Trung Nguyên chắc chắn không hề yên bình.
Quyền quý địa chủ khu vực Giang Nam đã bị người dân tự phát xử lý, thổ phỉ cũng e dè tiêu cục Trấn Viễn nên không dám làm điều gì quá đáng, tuy đời sống người dân còn khó khăn nhưng chung quy vẫn chưa sụp đổ.
Khu vực Trung Nguyên cách Xuyên Thục khá xa, Kim Phi muốn bố trí cho nhân viên hộ tống gây sợ cũng không được.
Cùng với việc Tứ hoàng tử chạy trốn, chế độ ở Trung Nguyên đã hoàn toàn sụp đổ, các quyền quý hào tộc khắp nơi cũng đã làm theo ý mình. Dù không còn ai dám tự xưng vương nữa, nhưng thực ra cũng không khác với vua một cõi.
Những quyền thế hào tộc đều biết mình không phải là đối thủ của Kim Phi, nên phần lớn đều lên kế hoạch nhân lúc trước khi Kim Phi tiến công vào Trung Nguyên để gom góp thêm nhiều của cải.
Dùng câu nước sôi lửa bỏng, cũng không đủ để hình dung cuộc sống của người dân Trung Nguyên.
Kim Phi và Cửu công chúa đều biết chuyện này nhưng bây giờ Xuyên Thục phải cùng lúc bố trí phòng thủ trước Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man, đồng thời phải cho người đến gây sợ bọn thổ phỉ địa phương, cả chuyện chiếm đóng đất Tần cũng cần rất nhiều nhân lực.
Chung quy Kim Phi cũng chỉ mới nổi dậy hai ba năm, dù tốc độ phát triển có nhanh thì vẫn là hữu hạn.
Có thể giữ được cục diện hiện tại đã là lấy trứng chọi đá, thực sự không có dư thừa ra nhiều nhân lực để đi quản lý Trung Nguyên.
“Nếu thấy người dân lưu lạc ở Trung Nguyên đến thì sắp xếp cho họ chút đi.”
Kim Phi dặn dò: “Nếu sân phơi không cần nhiều người như vậy thì cũng nên bố trí cháo, cố gắng đừng để ai chết đói!”
“Ta biết rồi!" Tả Phi Phi gật đầu.
Tình hình trong sân phơi vừa nhìn đã hiểu ngay cũng không có gì hay ho để xem, Tả Phi Phi làm việc Kim Phi cũng yên tâm nên y cũng không ở chỗ này quá lâu mà đã trở lại xưởng đóng thuyền.
Lúc này mọi người đều bận rộn, ngay cả Nhuận Nương cũng đang nghiên cứu cách làm rong biển mới.
Kim Phi dạo một vòng xong chợt thấy mình không có gì để làm nên lại đến xưởng đóng thuyền và giúp Hồng Đồng Bình sửa thuyền.
Cũng trong đêm đó, đội chủ lực trấn áp cướp biển cũng đã trở về.
Họ một lần nữa xác nhận xung quanh đảo Mạo Lãng không có cướp biển nên để lại một số ca nô và nhân lực tạm thời đóng quân trên đảo Mạo Lãng, trong khi đội chủ lực quay lại và chuẩn bị hộ tống cho ngư dân ra biển hái rong biển.
Kim Phi biết được tin này đã thông báo cho Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn ngay trong đêm, triệu tập một cuộc họp nhỏ với các trưởng lão và yêu cầu họ thông báo cho ngư dân ngày mai ra khơi.
Sau lần bị Đường Tiểu Bắc gõ trước đây, các trưởng lão đã biết điều hơn trước kia nhiều nên lần này cũng không dám gây sự nữa. Sau khi họp xong, các trưởng lão đã lếch cái thân thể già nua đi gõ cửa từng nhà để thông báo quyết định của Kim Phi cho ngư dân biết.
Hôm sau trời còn chưa sáng Kim Phi đã lao ra biển, thấy trên biển khắp chốn đều là đốm lửa trại và mỗi đống lửa lại đều có rất nhiều ngư dân vây quanh.
Các ngư dân đều đã lâu không ra khơi, đêm qua nghe thông báo hôm nay sẽ ra khơi và còn có cả nhân viên hộ tống và thủy quân hộ tống. Khiến cho nhiều ngư dân phấn khởi đến mức không ngủ được, nửa đêm đã lên thuyền đánh cá đến bến tàu.
Cứ chờ mãi đến khi trời sáng hơn, cuối cùng cũng nhìn thấy hai chiếc ca nô lái khỏi bến tàu.
"Tướng công, chàng muốn đến đảo Mạo Lãng thật sao?"
Đường Tiểu Bắc kéo cánh tay Kim Phi, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ oán thán với ai về lần lưu lạc ở Đông Hải trước đây, nhưng sâu trong thâm tâm Đường Tiểu Bắc vẫn có chút bóng ma về đại dương.
Câu cá ở bờ biển còn được, nhưng để cô ấy đi ra biển thì sâu trong lòng Đường Tiểu Bắc vẫn không muốn.
Nhưng Nhuận Nương, Tả Phi Phi và cả đám người Khánh Mộ Lam đều muốn đi theo Kim Phi ra biển, nếu cô ấy không đi thì lại có hơi lạc lõng.
“Tai nghe là giả, mắt thấy để tin, cuối cùng vẫn phải đến nơi mới yên tâm.”
Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc an ủi nói: “Yên tâm đi, những người ngồi chung ca nô với ta lần này đều là do Phi Phi lựa chọn cẩn thận, trên trời còn có phi thuyền hộ tống bay mà không sao cả!"
Sau chuyện lần trước, Tả Phi Phi đặc biệt nghiêm túc với chuyến ra biển lần này của Kim Phi nên tạm thời giao chuyện sân phơi cho cấp dưới xử lý, còn đích thân tổ chức các binh lính nữ và đội cận vệ để lên thuyền bảo vệ y.
Đường Tiểu Bắc do dự một lát rồi nói: "Nếu tướng công đã quyết định vậy thì ta cũng đi."
“Muội đừng đi," Kim Phi có thể thấy được Đường Tiểu Bắc có hơi bài xích biển khơi nên lắc đầu nói: "Đi đảo Mạo Lãng này cũng phải mất chừng mấy ngày, đã có ta, Phi Phi và Trịnh tướng quân đi rồi, cũng phải để lại mấy người trên bờ lo liệu chuyện ở đây.”
"Tiểu Bắc tỷ tỷ, phiền tỷ giúp muội trông coi việc ở sân phơi nắng mấy ngày rồi."
Tả Phi Phi cũng khuyên theo.
Nhớ đến cảnh nước mênh mông, đưa mắt ra nhìn đã thấy toàn là nước, một ngọn cây cũng không có chỉ thế thôi đã khiến lòng Đường Tiểu Bắc thấy sợ hãi rồi.
Thấy Kim Phi và Tả Phi Phi đều khuyên mình, cô ấy gật đầu nói: "Được rồi, vậy ta ở lại bờ mọi người đi phải cẩn thận một chút!"
“Chúng ta biết rồi."
Kim Phi gật đầu, dẫn Nhuận Nương, Tả Phi Phi và đám người Trịnh Trì Viễn bước lên ca nô.
Những người hộ tống trên chiếc ca nô này đều do Tả Phi Phi và Thiết Chùy cùng nhau lựa chọn, nên chắc chắn là người có thể tin tưởng được.
Còn Khánh Mộ Lam dẫn A Mai và đội cận vệ của mình bước lên một chiếc ca nô khác.
Sau đó, hai chiếc phi thuyền ở trên bờ đã dần bay lên, một chiếc bay tới phía trước nhìn xem, chiếc còn lại bay đến sau bến tàu của Kim Phi để hộ tống bọn họ.
Ô!
Với tiếng còi hơi báo động vang lên, ca nô từ từ ra khỏi bến tàu.
Phía sau tàu ca nô là từng hàng tàu đánh cá.
Hạm đội hùng hồn hướng về phía đông đón mặt trời mọc!