Mặc dù lệnh thả gia nô chỉ thử nghiệm ở kinh thành, nhưng tin tức cũng truyền đến Quảng Nguyên.
Không biết bao nhiêu cô nương thanh lâu và gia nô đều đang mong đợi lệnh thả gia nô được sớm phổ biến đến Xuyên Thục, bọn họ cũng có thể tự do sớm hơn.
Lục Liễu cũng lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ về tương lai, bắt đầu mơ mộng về cuộc sống sau này.
Đáng tiếc lệnh thả gia nô phổ biến chưa được bao lâu thì Kim Phi lại bị tập kích ở Đông Hải.
Khoảng thời gian đó, Lục Liễu cảm thấy bầu trời của mình đã sụp đổ rồi, cả ngày cứ ngơ ngác.
Người chưa bao giờ tin thần tin Phật cũng đã học được cách mỗi ngày thắp nhang, cầu nguyện cho Kim Phi bình an trở về.
Một khoảng thời gian trôi qua, cô ta đột nhiên nghe nói Kim Phi quay về.
Còn chưa đợi cô ta kiểm chứng tính chân thực của tin tức, chỉ sau mấy ngày, tiêu cục Trấn Viễn đã tuyên bố kiểm soát thành Quảng Nguyên, đồng thời chính thức phổ biến chính sách mới của Cửu công chúa và lệnh thả gia nô.
Khi nhìn thấy khinh khí cầu bay đến thành Quảng Nguyên, không biết bao nhiêu người dân Quảng Nguyên kích động quỳ xuống dập đầu.
Ngày hôm đó, khắp nơi trong Quảng Nguyên đều là tiếng khóc.
Không phải vì buồn, mà là vì vui sướng.
Vui sướng vì Kim Phi an toàn quay về.
Lục Liễu chính là một trong số đó.
Ngày hôm đó cô ta không tiếp đãi bất cứ vị khách nào, nhốt mình trong phòng, vừa khóc vừa cười cả ngày.
Nghĩ đến những chuyện đã trải qua trong quá khứ, Lục Liễu không nhịn được mà bùi ngùi mãi thôi, sau đó vẻ mặt kiên định quay đầu.
Thành Quảng Nguyên ở sau lưng càng ngày càng xa, quá khứ kinh khủng cũng càng ngày càng xa.
Nhìn núi xanh trước mắt, ánh mắt Lục Liễu càng ngày càng kiên định.
Tuy rằng đường chính được sửa lại rồi, nhưng tốc độ của xe ngựa vẫn không nhanh, chạng vạng tối hôm đó, xe ngựa chạy vào nhà trọ Kim Xuyên ở bên cạnh đường chính.
Nhìn cờ đen của nhân viên hộ tống tung bay ở cửa nhà trọ, trong lòng Lục Liễu tràn đầy cảm giác an toàn.
Nghỉ ngơi ở nhà trọ một đêm, buổi chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng đến Hắc Phong Lĩnh.
“Các vị tiên sinh, phía trước là cầu treo, xe ngựa không thể đi được, làm phiền các vị tiên sinh đi bộ mấy bước.”
Nhân viên hộ tống dẫn đầu cười nói: “Qua cầu treo chính là làng Tây Hà.”
Làng Tây Hà và Hắc Phong Lĩnh cách nhau rất gần, nhưng ở giữa lại cách một cái hẻm núi rất sâu.
Trước khi có cầu treo, đi từ làng Tây Hà đến Hắc Phong Lĩnh phải mất mấy ngày.
Cùng với sự phát triển của làng Tây Hà, Hắc Phong Lĩnh cũng phát triển nhanh chóng, gần như trở thành ‘sân trời’ của các nhà xưởng Tây Hà.
Mỗi nhà xưởng gần như đều đã thiết lập sảnh triển lãm ở đây, trưng bày sản phẩm mới nhất của xưởng.
Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người buôn bán lớn nhỏ từ Bắc tới Nam đến đây nhập hàng.
Ngọn núi mà trước đây thổ phỉ hoành hành, trong một năm ngắn ngủi đã biến thành một trấn vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ sảnh triển lãm của từng nhà xưởng, các loại quán ăn nhà trọ cũng liên tiếp xuất hiện.
Đương nhiên, mấy vị trí tốt nhất đều bị thế lực dưới tay Kim Phi chiếm lĩnh.
Chỉ mỗi nhà trọ Kim Xuyên mà đã mở bốn chi nhánh trên con phố này.
Không phải là Kim Phi ngang ngược mà là do bọn họ đến sớm, những chỗ khoanh vùng lúc đó cũng nhiều.
Về phần hầm mỏ trên ngọn núi gần đây thì từ lâu đã không còn bị che đậy nữa, bắt đầu khai thác một cách quang minh chính đại.
Các vật liệu chính mà các kho sản xuất cần để tạo ra các loại hợp kim mũi khoan, về cơ bản đều đến từ nơi này.
“Ở đây náo nhiệt quá!” Lục Liễu nhìn nhóm người qua lại xung quanh, cảm khái nói.
Người đẹp đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý.
Mặc dù Lục Liễu đã cởi bỏ tơ lụa, đổi sang áo gai vải thô màu xám, nhưng dung mạo trời sinh và da thịt trắng nõn đều sẽ khiến người ta chú ý ngay lần gặp đầu tiên.
Cả đoạn đường không biết có bao nhiêu thư sinh trẻ tuổi đến tìm cô ta bắt chuyện.
Chỉ có điều Lục Liễu đều không để ý đến, toàn bộ tâm tư đều được đặt vào cuộc sống mới sắp tới.
Hiện tại nghe thấy lời này của cô ta, một thư sinh luôn đi theo sau lưng cô ta lập tức tiếp lời: “Lục Liễu cô nương, ở đây chỉ là nơi thôn quê, ta cảm thấy vẫn là quận thành náo nhiệt hơn!”
Giọng nói này tràn đầy cảm giác ưu việc của người trong thành.
“Ngu xuẩn!”