Gã mặt sẹo vậy mà vẫn còn chưa chịu dừng lại. Sau khi đá bay Đại Lưu xong, còn lập tức bổ nhào về phía Kim Phi, rõ ràng là đang muốn bắt lấy Kim Phi.
“Mau, cản hắn lại mau!”
Đồng tử Trương Lương co lại, lập tức dẫn một đội nhân viên hộ tống tới chặn đường.
“Tiết Hành Lư, Kim tiên sinh là thống lĩnh hộ vệ của ta, ngươi dám động đến một sợi tóc của ngài ấy, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Cửu công chúa cũng biến sắc.
Nhưng Tiết Hành Lư lại giống như không hề nghe thấy. Vẻ mặt vẫn khinh thường như cũ mà cười khẩy.
Gã mặt sẹo vẫn tiếp tục bổ nhào về phía Kim Phi.
Vào lúc gã sắp lao đến trước mặt, Kim Phi giơ tay phải lên.
Sau đó gã mặt sẹo thấy một cái lỗ đen nhánh.
Pằng!
Một tiếng nổ cực lớn!
Gã mặt sẹo ngã bay ra ngoài.
Máu thịt lẫn lộn khắp cả khuôn mặt.
Động tĩnh rất lớn khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy một làn khói xanh tỏa ra từ tay Kim Phi.
Trong đám con em nhà quyền quý có một quy tắc ngầm.
Bình thường đánh nhau chửi nhau là chuyện như cơm bữa, máu dồn lên não còn có thể gọi đám gia nô tới sống mái với nhau.
Thế nhưng về cơ bản sẽ không ai giết hộ vệ của đối phương, đặc biệt là dạng cận vệ đi theo bên người.
Tiết Hàn Lư cũng tuân thủ quy tắc này, sau khi đến cũng không đánh giết nhân viên hộ tống, mà là giết mấy người dân thường để thị uy.
Đối với những quý tộc như hắn, dân thường và gia nô đều là sự tồn tại giống súc sinh, có thể thoải mái giết.
Đừng nói chi là những bách tính đã bị bắt làm tù binh, trên mặt in dấu vết.
Trong mắt Tiết Hành Lư, hắn làm như vậy cũng đã là nể mặt Kim Phi lắm rồi.
Dù thế nào cũng không ngờ, Kim Phi nói giết là giết.
Y thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái đã đánh chết thị vệ của hắn.
Trên đường từ kinh thành đến Tây Xuyên gặp rất nhiều thổ phỉ, gã mặt sẹo vì để bảo vệ hắn mà bị thổ phỉ vây công, trên người có không ít vết đao, cả vết sẹo trên mặt cũng có từ lúc đó.
Cao thủ mà gia tộc vất vả mãi mới bồi dưỡng ra được, cứ như vậy bị Kim Phi đánh chết.
Tiết Hành Lư giật mình khiếp sợ, sau đó nổi giận gào lên.
“Kim Phi, ngươi dám giết Lão Đao…”
Còn chưa dứt câu hắn đã im miệng!
Bởi vì hắn thấy Kim Phi đổi sang tay khác, nhắm họng súng đen ngòm thẳng vào hắn.
Thực ra cây súng kíp này của Kim Phi chi có thể bắn được một phát, bây giờ có bóp cò cũng không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Tiết Hành Lư không biết.
Hắn vừa nhìn thấy uy lực của súng kíp rồi.
Thân thủ của gã mặt sẹo tốt như vậy, mặt và cổ vẫn bị đánh cho nát bét. Một người nhỏ bé như hắn nếu bị trúng một phát như thế, chẳng phải đầu sẽ bị nát ra luôn sao?
Tiết Hành Lư vô thức muốn né tránh, thế nhưng lúc này Kim Phi lại cất lời: “Còn động đậy nữa ông đây sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”
Tiết Hành Lư lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Không được làm thiếu gia nhà ta bị thương!”
Đội trưởng đội cận vệ của Tiết Hành Lư nhanh chóng dẫn người chạy về phía này, lại bị Đại Tráng dẫn theo nhóm nhân viên hộ tống tới ngăn lại.
Đại Tráng quay đầu nhìn về phía Trương Lương, đợi anh ta lên tiếng.
Vừa nãy suýt nữa thì Kim Phi đã bị gã mặt sẹo bắt mất, Trương Lương cũng thầm tức giận, lạnh lùng hô: “Đánh bọn họ!”
Cũng may Trương Lương làm việc tương đối cẩn thận, bây giờ anh ta còn chưa dám chắc có thể giết người được hay không, nên không cho nhóm nhân viên hộ tống ra tay lấy mạng.
Thế nhưng đánh một trận thì chắc chắn không thành vấn đề.
Những thân vệ này không có võ công quá cao cường, bọn họ chỉ là đám binh sĩ hơi tinh nhuệ một chút, đâu phải là đối thủ của nhân viên hộ tống áo giáp đen?
Nhưng bọn họ cũng không dám lui về sau.
Nếu như Tiết Hành Lư bị Kim Phi đánh chết, bọn họ cũng đừng mong được sống.