Néu Trần Cát đồng ý, cuối cùng lại không làm được, Cửu công chúa lo rằng Kim Phi sẽ giận.
“Ngân khố nghèo đến mức này sao?” Kim Phi chau mày hỏi: “Bạc lúc trước người tịch thu đâu?”
“Đúng là tịch thu được không ít bạc, nhưng quốc sư quên rằng chúng ta khởi công bao nhiêu công trình sao?” Cửu công chúa hỏi ngược lại: “Bổn cung dựa theo số bạc tịch thu được để sắp xếp các hạng mục, số đó không được động vào!”
“Đúng vậy, tuyệt đối không được đụng vào!”
Kim Phi gật đầu phụ họa.
Mấy năm trước, Đại Khang nhiều tệ nạn, rất nhiều dân chúng phải vùng vẫy ở ven bờ cái chết.
Vì để giải quyết tình trạng này, giúp dân chúng giải quyết vấn đề sinh tồn với tốc độ nhanh nhất, Kim Phi và Cửu công chúa dọn dẹp triều đình xong đã giảm tô thuế.
Chuyện tiếp theo chính là khởi công các công trình cơ bản khắp các địa phương toàn quốc, dùng phương thức cung cấp việc làm xóa đói giảm nghèo, lấy bạc và lương thực tịch thu của quyền quý cho dân chúng.
Muốn giàu thì trước tiên phải sửa đường, giao thông của Đại Khang quá lạc hậu, cản trở nghiêm trọng đến phát triển kinh tế.
Cung cấp việc làm xóa đói giảm nghèo không chỉ tránh cho dân chúng lười biếng còn có thể chuẩn bị cho sự phát triển sau này.
Hơn nữa đây cũng là chính lệnh đầu tiên của Cửu công chúa sau khi thi hành chính sách mới, vô số dân chúng đều hoan hô cổ vũ.
Chỉ cần các công trình cơ bản tiến hành thuận lợi, dân chúng thật sự lấy được tiền công, vị trí của Cửu công chúa và Kim Phi trong lòng dân chúng cũng vững chắc hơn.
Sau này muốn làm chuyện gì cũng không ai có thể ngăn cản.
Đương nhiên, nếu tiền công và lương thực không đến tây dân chúng, những danh tiếng tích lũy trước đó của Cửu công chúa và Kim Phi cũng tan thành mây khói.
Những cố gắng trước đó của hai người cũng trôi theo dòng nước.
Thậm chí có khả năng bị dân chúng oán hận.
Vậy nên Cửu công chúa và Kim Phi đã thống nhất từ lâu, số tiền để cung cấp việc làm xóa đói giảm nghèo không thể động vào.
“Thật ra không phải chỉ năm nay ngân khố không có tiền, mấy năm sau cũng sẽ rất khó khăn, e rằng không thể duy trì kế hoạch của quốc sư.”
Cửu công chúa bất lực nói: “Quốc sư, hay là đợi thêm, đợi dân chúng ổn định, cuộc sống tốt hơn chút, không còn người chết đói nữa, bổn cung sẽ tăng thuế, đến lúc đó quốc sư đẩy mạnh giáo dục cũng chưa muộn…”
Cửu công chúa còn chưa nói xong đã bị Kim Phi ngắt lời: “Điện hạ, nếu có thể, ta nghĩ tốt nhất là đừng tăng thuế nông.”
Cách canh tác và nông cụ của dân chúng Đại Khang quá lạc hậu, giống cây cũng không tốt, sản lượng vô cùng thấp.
Tô thuế của triều đình lúc trước quá cao, rất nhiều dân chúng một ngày chỉ ăn một bữa, thậm chí ba ngày ăn hai bữa, như vậy mới có thể miễn cưỡng nộp đủ thuế.
Tuy Cửu công chúa ban hành chính sách mới chỉ thu một nửa so với thuế lúc trước, dân chúng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn no mà thôi.
“Quốc sư, bổn cung biết ngài thương dân, nhưng nếu không tăng thuế, triều đình muốn làm chuyện gì thì bạc từ đâu ra?” Cửu công chúa hỏi.
“Ta chỉ nói đừng tăng thuế nông, không nói không cho người tăng các thuế khác.”
Kim Phi nói: “Ví dụ như thuế thương mại, còn có thể tăng mà.”
“thuế thương mại?”
Cửu công chúa và Trần Cát cùng chau mày.
Địa vị của thương nhân thấp, quyền quý không coi họ ra gì, cũng xem thường họ.
“Đúng, thuế thương mại!”
Kim Phi nói: “Một quốc gia muốn phát triển lành mạnh thì không thể tách rời nông nghiệp và thương nghiệp, bệ hạ, điện hạ không nên coi thường thương nhân mà nên nâng cao địa vị của họ, khuyến khích phát triển thương nghiệp.
Thương nghiệp hồi sinh, thương nhân kiếm được tiền thì có thể nộp nhiều thuế thương mại hơn, chúng ta không cần đòi tiền nông dân nữa.”
Đại Khang quá coi thường thương nhân, Kim Phi phải cố gắng thay đổi điều này.
“Có lý, tích góp của cải không chỉ dựa vào giảm chi mà còn phải tăng thu.”
Cửu công chúa gật đầu: “Nếu có thể thu nhiều thuế thương mại hơn thì không cần thu nhiều thuế nông như vậy.”