Cửu công chúa nghĩ đến lời Kim Phi vừa nói, hai mắt càng ngày càng sáng lên.
Những lời này xuất phát từ ‘lễ ký’, là luận điển nho giáo trị quốc kinh điển.
Thế giới này không có ‘lễ ký’, cho nên đây là lần đầu Cửu công chúa nghe thấy những lời này.
Trước đây cô ấy cai trị quốc gia, đều dựa vào thuật đế vương được học khi còn bé, sau khi gặp Kim Phi, cô ấy đã học được tư tưởng ‘dân nặng quân nhẹ’ từ Kim Phi, dần dần lấy lý tưởng dân làm gốc để trị quốc.
Những lý tưởng này vô cùng mơ hồ, nhưng vừa rồi sau khi nghe được lời Kim Phi nói, đột nhiên khiến Cửu công chúa có cảm giác như tìm được phương hướng.
Giống như thuyền lớn đi trên biển bị sương mù bao quanh, đột nhiên tìm thấy hải đăng.
“Phu quân, cảm ơn chàng!”
Cứu công chúa ngẩng đầu nhìn Kim Phi, nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ học tập từ phu quân, dùng mấy câu này làm mục tiêu, thống trị Đại Khang thật tốt!”
Nếu là lúc trước, Cửu công chúa sẽ cảm thấy, những mục tiêu mà Kim Phi nói đều là mơ tưởng hão huyền, không thiết thực, nhưng bây giờ cô ấy không cho là như vậy nữa.
Bởi vì Kim Phi đã làm được như vậy!
Khai sáng ngành quân y, nghiên cứu y thuật ngoại khoa, không phải là vì chữa bệnh, thực hiện lý tưởng già được chết yên sao?
Mở công xưởng, để cho phần lớn nhân dân trong thời gian rảnh rỗi có thêm một phần thu nhập, đây không phải là người khỏe mạnh có chỗ dùng?
Mở trường học miễn phí, thúc đẩy giáo dục bắt buộc, không phải là trẻ con được học hành sao?
Để tiền trang Kim Xuyên cho người dân vay tiền không lãi suất, để cho hợp tác xã mua bán cung ứng tiếp thị bán guồng quay tơ trả góp, đây không phải là người nghèo được hỗ trợ, người khó khăn được giúp đỡ sao?
Vì binh lính nhân viên hộ tống lập ra một khoản tiền trợ cấp kếch xù, không phải là đang cố gắng thực hiện mục tiêu người góa phụ, cô đơn, tàn tật đều được nuôi dưỡng sao?
Dưới cái nhìn của Cửu công chúa, Kim Phi đã thực hiện được những câu nói này.
Mặc dù bây giờ còn có rất nhiều phương diện vẫn chưa thực hiện được, nhưng Cửu công chúa biết, Kim Phi vẫn đang cố gắng thực hiện.
Vậy là đủ rồi.
Là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, Cửu công chúa vẫn luôn tự hào về điều đó, nhưng cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Cô ấy luôn lo lắng mình làm vẫn chưa được tốt, bị ghi vào sử sách là gà mái gáy sớm.
Cửu công chúa quyết định, những mục tiêu này, sẽ là lý tưởng và phương hướng cho cô ấy sau này!
Kim Phi nói không sai, ít nhất trong lịch sử, không có bất kì vị hoàng đế nào có thể làm được điều này, chỉ cần cô ấy có thể đạt được những mục tiêu này, thì sẽ là một vị hoàng đế ghi danh thiên cổ!
Thật ra là Kim Phi chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng không ngờ Cửu công chúa sẽ kích động như thế.
Dù sao cũng là chép từ ‘lễ ký’ mà ra, thấy Cửu công chúa như vậy, Kim Phi có hơi xấu hổ, vì vậy lập tức đổi chủ đề, hỏi: “Vũ Dương, nàng định đàm phán với Lộ Khiết như nào?”
“Ta đã đọc kỹ những bức thư mà phu quân gửi tới cách đây không lâu, cảm thấy phu quân chàng nói có lý, bây giờ chủ yếu là giải quyết vấn đề Trung Nguyên và Giang Nam, tìm cho người dân một con đường sống, không thích hợp tùy tiện khai chiến! Nếu như thông qua đàm phán và mua bán có thể giải quyết vấn đề của Đông Man, không cần phải gây chiến, lãng phí tiền bạc và tính mạng.”
Cửu công chúa nói: “Chúng ta có thể thử biện pháp mà chàng đã nói, nếu thông qua đàm phán và mua bán không giải quyết được chuyện Đông Man, lúc đấy dùng đến vũ lục cũng chưa muộn!”
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu nói: “Chắc là đến lúc đó chúng ta đã giải quyết xong chuyện Giang Nam và Trung Nguyên, ít nhất là có thể giải quyết được vài chuyện, chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm, cho dù thật sự phải phái binh đi chinh phạt Đông Man, cũng sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Cửu công chúa nói: “Nếu như bình định Đông Man, sẽ không tránh khỏi chuyện phải hi sinh, ta cũng sẵn lòng lấy tiền tài và vật dụng ra, thông qua mua bán chi viện cho Lộ Khiết, để cô ta dẫn người Đông Man đánh người Đông Man, ta không muốn nhìn thấy nam nhi Đại Khang chúng ta bị chết rét ở vịnh Bột Hải!”
“Đúng vậy, nếu có thể dùng tiền để giải quyết, thì đừng lấy mạng người để giải quyết.”