Bây giờ Kim Phi đã trưởng thành, không còn là thợ rèn nhỏ như lúc đầu nữa.
Chuyện sống chết của ỵ, đủ để ảnh hưởng cả Đại Khang và các nước xung quanh.
Kim Xuyên là nơi Kim Phi bắt đầu, cũng là nơi Kim Phi tổ chức hành động chu đáo nhất.
Nói không quá lời, mồi hành động của Kim Phi dều có thế gây ra ảnh hưởng to lớn tới Kim Xuyên, thậm chí là tới toàn bộ Xuyên Thục.
Việc y an toàn trở về đã định trước việc các vương hồn chiến chỉ là một câu chuyện cười, cũng định trước Gada và Phùng tiên sinh là một trò hề.
Nhưng Phùng tiên sinh không cam lòng.
Ông ta không cam lòng bị Kim Phi đuổi ra ngoài như đuổi chó liên tục hai lần.
Nhưng nếu có thế nhân dịp này kịp thời đánh chiếm làng Tây Hà, ông ta sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ.
Bởi vì trong làng Tây Hà không chỉ có tài sản mà Kim Phi tích lũy, còn có Quan Hạ Nhi, cửu công chúa và rất nhiều người mà Kim Phi quan tâm.
Kim Phi là một người vô cùng trọng tình cảm, chỉ cần bắt được đám Quan Hạ Nhi, ông ta chắc chắn Kim Phi sẽ phải nhượng bộ.
Đến lúc đó ông ta không những có thế an toàn trở về, còn có thế lợi dụng điểm yếu uy hiếp Kim Phi
làm rất nhiều chuyện cho ông ta.
Ngược lại, nếu như ông ta không thể đánh chiếm được làng Tây Hà trước khi Kim Phi trở về, ông ta sẽ hoàn toàn bị đánh bại!
Bởi vì Kim Phi có thế bắn rơi khinh khí cầu bên bến tàu, thì cũng có thể bắn rơi khinh khí cầu bên này.
Không có khinh khí cầu, ông ta còn biết dựa vào cái gì đế đấu với Kim Phi?
Thế nên vài giờ trước khi Kim Phi trở về từ bến tàu là cơ hội cuối cùng của Phùng tiên sinh.
Vì lần chinh chiến phía Đông này, ông ta đã lập kế hoạch từ rất lâu, cũng dốc rất nhiều tâm huyết vào nó.
Đến giây phút cuối cùng rồi, Phùng tiên sinh cắn răng ra lệnh bắt tất cả binh lính phải xông lên, ngay cả người bị thương cũng không bỏ qua.
Chỉ cần còn nhúc nhích được, thì nhất định phải ra trận.
Còn phái tất cả khinh khí cầu ra trận, mồi giỏ cũng cố chen chúc vào nhiều binh lính nhất có thế.
Đúng như Viên Viên đoán, Phùng tiên sinh yêu cầu những chiếc khinh khí cầu này hạ cánh xuống tứ hợp viện, tấn công làng Tây Hà từ bên trong, bắt Quan Hạ Nhi.
Đáng tiếc, kế hoạch này của ông ta đã bị Viên Viên nhìn thấu.
Khi khinh khí cầu bay đến phía trên tứ hợp viện
thì nhanh chóng bắt đầu hạ cánh, những binh lính trong giỏ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để leo xuống.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay ra từ một căn hầm trú ẩn của tứ hợp viện.
Lúc này có một chiếc khinh khí cầu đã hạ cánh ở phía trước, cách không tới năm mươi thước, bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng.
Nếu là lúc bình thường, khinh khí cầu bị bắn trúng, vẫn có cơ hội hạ cánh nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này cái giỏ đã nhét đầy binh lính, khinh khí cầu hoàn toàn rơi vào trạng thái quá tải, sau khi bị bắn trúng, hơi nóng nhanh chóng thoát ra đã xé toạc chỗ rách mà mũi tên bắn trúng.
Khinh khí cầu rơi xuống ngay lập tức giống như diều đứt dây.
Rơi xuống ngay lập tức từ độ cao mấy chục thước trên khồng, binh lính trong giỏ không một ai sống sót, tất cả dều bị ngã chết.
Nhưng những khinh khí cầu khác ở phía sau cũng phát hiện sự tồn tại của cung nỏ hạng nặng, gấp rút tăng cường hỏa lực vội vàng bay lên trên không, đồng thời ném từng bình dầu hỏa xuống.
Người bắn cung nỏ hạng nặng ẩn nấp trong hầm trú ẩn, không đến mức bị dầu hỏa đốt cháy, nhưng đám cháy ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm ngắm của cung nỏ hạng nặng, khiến nhân viên hộ tống tạm thời không thế nào thấy rõ bên ngoài.
Nhân cơ hội này, khinh khí cầu của kẻ địch lại bắt đầu hạ cánh.
Cách tứ hợp viện hơn một trăm thước có ngọn núi nhỏ, trên ngọn núi nhỏ có vài hộ gia đình đang sinh sống.
Lúc này nhóm người cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đang trốn ở trong căn phòng của một hộ gia đình trong số đó.
Từ chỗ này có thể quan sát tứ hợp viện một cách rõ ràng.
Thấy hầm trú ấn bị ngọn lửa bao vây cửu công chúa cau mày hỏi: “Bên kia còn chiếc cung nỏ hạng nặng nào khác không?”
“ở hai hầm trú ẩn góc Tây Bắc vẫn còn ba chiếc, nhưng bọn họ vần chưa ra tay, chứng tỏ là khồng có cơ hội.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Lần này Phùng Thánh muốn liều mạng rồi!”
Cửu cồng chúa lạnh giọng nói: “Tân Minh, dẫn theo người của ngươi tới tứ hợp viện đi, cho dù thế nào cũng phải ngăn được kẻ địch, không thể để cho bọn chúng phá hoại xưởng luyện gang, càng không thế để cho bọn chúng tùy ý giết người trong làng!”
“Nhưng ta đi rồi thì điện hạ phải làm sao?”
Tân Minh vốn luôn phục tùng mệnh lệnh của Cửu công chúa, lần này lại không thi hành mệnh lệnh ngay.
Bởi vì đội cận vệ của Quan Hạ Nhi hôm qua đã
được phái ra chiến trường, nếu như anh ta cũng dẫn người đi, bên cạnh Cửu cồng chúa và Quan Hạ Nhi chỉ còn lại có hai người là Thấm Nhi và Châu Nhi.
“Ngươi không cần phải để ý đến bổn cung, bổn cung tự có tính toán!”
Cửu công chúa nói: “Nhanh đi đi, kẻ địch sắp xuống rồi!”
Tân Minh còn muốn nói thêm điều gì đó, lại nghe thấy Thấm Nhi nói: “Điện hạ, người mau nhìn kìa, trên trời có cái gì kia?”
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn theo ngón tay của Thấm Nhi, chỉ thấy trên bầu trời phía đông có một chiếc khinh khí cầu trông giống cá đang bay tới.
Bây giờ đang có gió bắc, nhưng chiếc khinh khí cầu này lại bay về hướng tây, hơn nữa tốc độ bay cũng không chậm, cũng bay rất cao.
“Tin tức bên bến tàu có nói tiên sinh đã làm ra một loại khinh khí cầu mới, có thế bay theo ý muốn, chẳng lẽ là cái này sao?” Tiếu Ngọc vui mừng nói.
“Nhất định là nó, trừ đương gia ra, không ai có thể làm ra thứ lợi hại như vậy!”
Quan Hạ Nhi nói với giọng kiên định.
“Xem ra chúng ta không cần lo lắng nữa fôi!”
Cửu công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù phi thuyền vần chưa phát động tấn công, hơn nữa số lượng chỉ có một, nhưng các cô ấy
vần tin tưởng phi thuyền có thể đánh bại khinh khí cầu.
Đây là lòng tin của các cồ ấy dành cho Kim Phi.
Mà Kim Phi cũng không khiến bọn họ thất vọng.
Sau khi khinh phi thuyền bay tới chồ có khinh khí cầu của kẻ địch, lập tức phát động tấn công khinh khí cầu của kẻ địch.
Cũng có khinh khí cầu muốn bay lên cao để chiến đấu, nhưng chất lượng khinh khí cầu của bọn chúng vốn đã không bằng, bây giờ lại quá tải nghiêm trọng, không thế nào bay quá cao, chỉ có thế bị phi thuyền đè ở bên dưới tùy ý giày vò.
Khinh khí cầu phe địch liên tục rớt xuống, vô số binh lính trong giỏ bị ngã chết.
“Tiêu rồi!”
Phùng tiên sinh ngồi phịch xuống đất, nhìn phi thuyền đánh giết khắp nơi.
Ông ta biết, lần này bản thân lại thất bại rồi.
“Tiên sinh, đi thòi, tới lúc Kim Phi trở lại, e là sẽ không đi được nữa!”
Một thuộc hạ thân tín tới nhỏ giọng khuyên nhủ: “Giữ được rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt, chỉ cần ngài vần còn sống, sớm muộn gì cũng có thể đánh bại Kim Phi!”
“Đi thôi!”
Phùng tiên sinh thở dài, dần vài kẻ thân tín cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại.
Đến một khe núi, chúng thay quần áo rách rưới đã chuẩn bị sẵn từ trước, còn bôi thêm ít than lên mặt, trông giống y hệt người dân chạy nạn.
Mấy người bọn chúng bỏ ngựa chiến lại, đi vào trong núi bằng con đường mòn.
Đội quân mà Gada phái cho Phùng tiên sinh lần này là đội có năng lực chiến đấu tốt nhất của ông ta, cũng là đội có kỷ luật nghiêm nhất.
Tướng lĩnh phe địch vẫn chưa biết Phùng tiên sinh đã ròi đi, vẩn thi hành mệnh lệnh của ông ta.
Dù khinh khí cầu phe địch dều đã bị bắn rớt hết, nhưng tướng lĩnh vẫn dần binh lính lao vào trận chiến, điên cuồng tấn công các nữ công nhân ở cổng làng.
Nhìn thấy nhóm nữ công nhân sắp không chống chọi nổi, phi thuyền giải quyết xong khinh khí cầu của kẻ địch thì bay tới ngay.
Tình thế da thay doi, trước đó nhóm nữ công nhân bị khinh khí cầu áp đảo tới không ngóc đầu lên được, bây giờ ưu thế trên khồng đã về tay phe ta, kẻ xui xẻo chính là kẻ địch.
Kẻ dỊch không chuẩn bị sẵn đường hầm, cũng khồng dám rút lui, chỉ có thể cắn răng tiếp tục tấn cồng nữ công nhân.
Phi thuyền dù sao cũng chỉ có một chiếc, nhiên liệu và lựu đạn mang theo được cũng có hạn, đối mặt với kẻ địch phân tán ở khắp làng, cũng lực bất tòng tâm.
Từ bến tàu bay tới chồ này, lại giết chết nhiều
khinh khí cầu của kẻ địch như vậy phi thuyền đã không còn nhiều nhiên liệu nữa.
Sau khi lơ lửng trên không trung thêm mười mấy phút nữa, xác nhận hoàn toàn không có khinh khí cầu phe địch ở xung quanh, phi thuyền từ từ hạ cánh xuống tứ hợp viện.
Phi thuyền mặc dù không thế tiếp tục trợ giúp tác chiến, nhưng việc nó tiêu diệt khinh khí cầu phe địch đã khiến các nữ cồng nhân vồ cùng vui mừng.
Không có sự uy hiếp của khinh khí cầu, các nữ công nhân nhanh chóng lao ra khỏi hầm, dựng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá lên.
“Các tỷ muội, kiên trì lên, tiên sinh sắp trở lại rồi!”
Nhóm nữ công nhân liều chết bảo vệ trận địa, còn không quên cổ vũ lần nhau.
Mà Kim Phi cũng khồng khiến các cồ ấy thất vọng.
Vào giữa trưa, phía bắc làng xuất hiện thêm mười mấy khinh khí cầu.
Nhưng lần này không phải của kẻ địch, trên mỗi khinh khí cầu đều in cờ của tiêu cục.
“Các tỷ muôi, tiên sinh trở lại rồi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK