"Đi không được cũng phải đi, đây chính là quyết định của Lục vương gia, nếu không làm được chúng ta đều sẽ phải ăn roi đó!"
Sắc mặt kỵ binh đầy vẻ khổ sở.
Bị trừng phạt, không chỉ có người phu xe, mà cả đội vận chuyển ai cũng không thể chạy thoát được, hắn cũng vậy.
"Đây không phải là Lục vương gia cố ý làm khó chúng ta sao?" Bộ binh lẩm bẩm nói: "Thời gian hai ngày, chúng ta có mệt chết cũng không tới được!"
"Đừng nói bậy bạ nữa!" Kỵ binh đá vào bả vai của bộ binh: "Dám nói xấu Lục vương gia, ngươi sống đủ rồi sao?"
"Ở đây cũng không có người ngoài!" Bộ binh cũng chột dạ nhìn xung quanh: "Hơn nữa, ta cũng đâu nói càn!"
"Ngươi cùng đừng oán trách nữa, Lục vương gia đã từng đánh giặc, sẽ không cố ý làm khó những người vô danh tiểu tốt như chúng ta đâu, có lẽ là phía trước sắp có đánh nhau, nếu không Lục vương gia cũng sẽ không vội vàng thúc giục như vậy được!"
Kỵ binh nói: "Trinh sát ở phía trước truyền tin tới nói, Lục vương gia cho phó tướng phái người đến tiếp ứng cho chúng ta rồi."
"Phái bao nhiêu người?"
"Làm sao ta biết được?" Kỵ binh lắc đầu: "Nhưng nếu đã đến nghênh đón chúng ta, số người chắc chắn sẽ không ít đâu? Hơn nữa ta nghe nói người đến đều là một người ba ngựa, có thể giúp chúng ta vận chuyển máy bắn đá."
"Vậy còn được." Bộ binh gật đầu hài lòng.
Nếu có người giúp đỡ chia sẻ gánh nặng, thời gian hai ngày một đêm vẫn có thể đi hết được năm mươi dặm!
Có thể sẽ rất mệt mỏi, không có thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn hơn là bị đánh đòn.
"Người đón chúng ta khi nào đến?" Bộ binh lại hỏi.
"Nghe người phía trước nói, chậm nhất là chạng vạng tối nay có thể đến được!"
Kỵ binh trả lời xong, thấy phía trước có người đang nhìn bọn họ, cưỡi ngựa bỏ chạy.
Cách bọn họ hơn hai mươi dặm phía trước, quân tiếp viện do phó tướng phái đến đang cưỡi ngựa chạy như điên trên đường núi.
Hôm nay doanh trại tràn ngập bầu không khí u ám báo hiệu chiến tranh sắp nổ ra, đội kỵ binh được phân đến đây tiếp viện đều cảm thấy may mắn.
Tuy tiếp viện vật tư khổ cực, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bán mạng!
Con đường núi này tương đối rộng rãi, ngựa chiến có thể chạy được, một nhóm người đang vui vẻ chạy thì nghe thấy phía trước truyền đến mấy tiếng nổ lớn.
Ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt đã thấy mấy con ngựa chiến và kỵ binh đang lăn lộn trên không trung.
Đội ngũ đang chạy nhanh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Nhưng cưỡi ngựa là kỹ năng cần thiết của dân du mục, đám kỵ binh đều giỏi cưỡi ngựa, nên sự hỗn loạn không kéo dài thì đã ổn định lại.
Đội kỵ binh ở vị trí trung tâm lập tức kéo mặt nạ áo giáp xuống, đồng thời cẩn thận nhìn qua hai bên đường núi.
Từ khi tiểu đoàn trinh sát do Hầu Tử chỉ huy đi đến Hi Châu, thỉnh thoảng sẽ lẻn vào biên giới Đảng Hạng, tìm được cơ hội thì sẽ lén lút tấn công các sĩ quan người Đảng Hạng.
Trong nửa tháng gần đây, đã có bốn năm sĩ quan trung cấp Đảng Hạng bị ám sát.
Thủ đoạn ám sát là lựu đạn hoặc là mũi tên.
Lựu đạn là một trong những vũ khí mang tính biểu tượng nhất của tiêu cục Trấn Viễn, nhìn thấy vụ nổ, phản ứng đầu tiên của đội trưởng kỵ binh chính là gặp phải mai phục của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng khi nhìn thấy địa hình xung quanh, đội trưởng kỵ binh lại cau mày.
Mặc dù hai bên con đường núi này cũng là núi, nhưng đều là những ngọn đồi thấp, nhỏ và bằng phẳng, núi trơ trụi, vừa nhìn là có thể nhìn xa mấy dặm, bây giờ thực sự không có chỗ nào để mai phục.
Vậy vụ nổ đến từ đâu?
Đang lúc nghi ngờ, phía trước lại truyền đến một tiếng nổ khác.