Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô giật tấu chương từ trong tay Cửu công chúa cũng đang mang thai, tức giận nói: “Vũ Dương, muội cũng không xem thân thể mình bây giờ đang thế nào, còn vất vả cả ngày thế này!”

“Tỷ tỷ, ta xem xong tấu chương này rồi sẽ đi nghỉ!”

Cửu công chúa đưa tay muốn lấy lại tấu chương, nhưng Quan Hạ Nhi lại tránh được.

“Trời sắp tối rồi, xem cái gì nữa?”

Quan Hạ Nhi ra hiệu cho Châu Nhi đỡ Cửu công chúa dậy: “Đi, theo ta về ăn cơm!”

“A Liên nấu khó ăn lắm, ta không đi đâu!” Cửu công chúa lắc đầu: “Ta chờ khi nào về chỗ của mẫu phi rồi ăn!”

Đúng như Nhuận Nương nói, sau khi cô ấy rời đi, việc nấu ăn đổ lên đầu đội trưởng đội cận vệ A Liên của Quan Hạ Nhi.

Nhưng A Liên không giỏi nấu nướng, kém xa Nhuận Nương.

Quan Hạ Nhi từng chịu khổ nhiều thì không nói, nhưng Cửu công chúa từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, làm sao mà ăn được?

Trước đây nhà ăn tứ hợp viện từng là nơi Cửu công chúa thích tới nhất, nhưng gần đây lại như biến thành cơn ác mộng của cô ấy, ăn hai lần là không muốn tới nữa.

A Liên đứng ở ngoài của nghe Cửu công chúa nói vậy, khuôn mặt vốn đã đen nay lại còn tối sầm hơn.

Nhưng cô ấy biết Cửu công chúa nói không sai, tài nghệ nấu nướng của cô đúng thật không tốt.

Ở bên trong, Quan Hạ Nhi tức giận liếc Cửu công chúa một cái: “Yên tâm đi, hôm nay ta xuống bếp, nấu món sườn chua ngọt muội thích nhất!”

“Tỷ vừa nãy còn nói ta đấy, bụng tỷ cũng to như vậy, sao có thể xuống bếp được?”

Cửu công chúa đỡ eo Quan Hạ Nhi rồi nói.

“Nấu ăn thì sao? Mấy chị em trong làng đang mang thai, lúc sắp sinh vẫn còn xuống ruộng nữa là!”

Quan Hạ Nhi nói: “Mà trước đây đương gia còn nói, trước khi lâm bồn nên hoạt động nhiều một chút, lúc sinh con mới đỡ vất vả, muội ngày nào cũng ngồi như vậy không được đâu!”

“Tỷ tỷ à, ta xin tỷ đừng nói nữa, tỷ còn dài dòng hơn cả mẫu phi của ta nữa!”

Cửu công chúa bịt tai lại, dáng vẻ không muốn nghe tụng kinh.

Cũng chỉ ở trước mặt Kim Phi và Quan Hạ Nhi, cô ấy mới có thể tháo cái khoác của Nữ Đế xuống, như trở thành tiểu cô nương nhà kế bên.

Quan Hạ Nhi thấy Cửu công chúa như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, đang định trêu ghẹo mấy câu thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.

Dựa vào âm thanh, có thể đoán được có rất nhiều ngựa đang chạy, còn chạy rất nhanh.

“Chuyện gì vậy?”

Châu Nhi ngẩng đầu nhìn về phía góc Đông Nam của sân.

Nơi đó có một cái đài, nhân viên hộ tống canh gác đứng trên ấy có thể quan sát toàn bộ ngôi làng.

“Bệ hạ, là sứ giả khẩn cấp Hồng Linh!”

Nhân viên hộ tống đặt kính viễn vọng xuống, hứng phấn kêu lên: “Là sứ giả khẩn cấp Hồng Linh ở bến tàu!”

“Vũ Dương, vậy là có tin tức của đương gia rồi phải không?”

Quan Hạ Nhi cầm lấy tay Cửu công chúa, kích động nói.

“Có lẽ vậy.” Cửu công chúa khẽ gật đầu, nhưng trên gương mặt lại lộ ra vẻ lo lắng thay vì vui mừng.

Quan Hạ Nhi không biết thành Du Quan cách nơi này bao xa, nhưng Cửu công chúa biết.

Cô ấy còn biết thành Du Quan bây giờ đang bị liên quân Tấn Man và quân Đông Ma bao vây tấn công cả phía Bắc lẫn Nam.

Không, nói đúng hơn là cả ba phía Đông, Bắc và Nam đều bị bao vây, bởi vì mặt biển cũng đã bị bè gỗ của người Đông Man chiếm đóng.


Nếu Trấn Viễn số 2 muốn cập bến vào thành Du Quan, vậy phải giải quyết đám bè gỗ kia trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK