Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ấy thích Kim Phi.
Kim Phi luôn biết thiếu sót của bản thân ở đâu, ở lĩnh vực mà mình không am hiểu, nên tìm người bàn bạc thì tìm người bàn bạc, tuyệt đối không quyết giữ ý mình.
“Tiên sinh, nếu thật sự không được, trước tiên chúng ta cứ thu thập chút đồ cho người Đông Man, để họ rời đi đã, sau đó ngài lại điều thêm một ít nhân viên hộ tống ở Xuyên Thục tới, chúng ta sẽ truy đuổi ở phía sau!”
Cửu công chúa nói: “Ta sẽ xin phụ hoàng hạ ý chỉ, để Tần Vương thúc và quân Trấn Bắc chặn đường từ phía bắc, đến lúc đó chúng ta tấn công từ hai phía, tiêu diệt bọn chúng trong một đợt tấn công từ phía bắc thôi!”
“Đây cũng là một cách!”
Kim Phi khẽ gật đầu.
Thật ra nếu tấn công mạnh mẽ, Kim Phi cũng có thể khiến những kị binh này hao mòn từng chút một.
Nhưng kị binh Đông Man bây giờ chính là một tổ ong vò vẽ.
Trước mắt chúng vẫn thành thật đợi ở bờ bắc sông Hoàng Hà, điều y lo lắng là một khi đánh nhau, các kị binh chứng kiến được sự kết hợp của khinh khí cầu và lựu đạn, biết không đánh lại được, sẽ chạy tán loạn, cướp bóc khắp nơi.
Đến lúc đó muốn tóm cổ cả bọn lần nữa sẽ rất khó.
Mà cách Cửu công chúa nói cũng có thể thực hiện.
Trước tiên cho đối phương chút đồ, để bọn chúng quay về, sau đó âm thầm đuổi theo, đặt chiến trường ở phía bắc.
Đến lúc đó cho dù người Đông Man chạy tán loạn, cũng sẽ không nguy hiểm cho dân.
Trưa hôm đó, Trương Lương vào cung cùng Đại Lưu.
Trên phương diện chỉ huy quân sự, Trương Lương rất có tài năng, nhưng chung quy cũng là người lớn lên trong thời kì phong kiến, nhìn thấy cung điện tráng lệ, rõ ràng hơi căng thẳng.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hoàng đế ở Ngự Thư Phòng, anh ta căng thẳng đến mức quỳ xuống, cúi đầu.
“Miễn lễ!”
Yêu ai yêu cả đường đi, biết Trương Lương là người được Kim Phi và Cửu công chúa coi trọng, Trần Cát đưa tay ra hiệu cho Trương Lương miễn lễ.
“Lương ca, tới đây, ta đã chuẩn bị bản đồ phong thủy cả rồi.”
Kim Phi kéo Trương Lương tới trước bản đồ.
Nói tới chuyện chính, eo lưng Trương Lương lập tức thẳng băng: “Tiên sinh có mưu kế gì?”
“Tạm thời ta không nghĩ ra biện pháp hay nào, có điều điện hạ nghĩ ra một ý.”
Kim Phi nói cách của Cửu công chúa ra.
Trương Lương nghiêm túc nghe xong, sau khi suy nghĩ hồi lâu, khẽ lắc đầu.
“Xin lỗi điện hạ, nhưng ta cảm thấy cách của ngài không quá khả thi!”
"Tại sao không được?" Kim Phi hỏi.
Cửu công chúa không tức giận, mà tò mò nhìn về phía Trương Lương.
"Điện hạ, lần này người Đông Man mang theo nhiều người đến như vậy, chắc chắn là sẽ đòi hỏi nhiều, triều đình có thể quyên góp đủ tiền để làm cho bọn họ hài lòng sao?"
Trương Lương hỏi: "Nếu như góp không đủ, bọn họ chắc chắn sẽ không rời đi."
"Đây lại là một vấn đề."
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa.
Cửu công chúa đã từng nói rất nhiều lần rằng, kho bạc của Đại Khang đã không còn tiền nữa.
"Chuyện này các ngài không cần lo lắng, góp tiền cũng không phải là khó."
Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Tối hôm qua Thái tử đã khai hết tất cả đồng bọn rồi."
"Vậy coi như ta chưa hỏi." Kim Phi đột nhiên hiểu ra.
Đồng bọn của Thái tử cho dù không phải là quốc công, cũng là những trọng thần triều đình.
Những người này không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền từ người dân, gia đình sự nghiệp to lớn, ai nấy đều như lợn béo.
Ngẫu nhiên bắt lấy một con, e rằng sẽ còn nhiều tiền hơn cả Kim Phi nữa.
Huống chi ý của Cửu công chúa, rõ ràng là không chỉ có một con.