Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ạ.” Thẩm Tú Tú lắc đầu: “Lúc cha của ta phát hiện thuyền cướp biển đến, đã nhanh chóng giấu ta vào trong góc tối ở boong thuyền, góc tối đó rất kín, ta không nhìn thấy gì cả.”

“Vậy ngươi nghe thấy cướp biển nói gì không?” Trịnh Trì Viễn lại hỏi.

“Nghe thấy.” Thẩm Tú Tú gật đầu: “Nhưng ta nghe không hiểu bọn họ nói gì, cứ xí xô xí xáo!”

“Xí xô xí xáo?”

Trịnh Trì Viễn và phó tướng nhìn nhau một cái: “Xem ra có lẽ không phải cướp biển do dân ngư giả mạo mà là Đông Dương hoặc là bọn giặc tóc vàng!”

“Trước khi ngươi trốn có nhìn thấy tóc của bọn chúng không?”

Kim Phi cũng hỏi một câu theo: “Hoặc là nhìn thấy quần áo của bọn họ không?”

Khi cướp biển cướp phá thường đều sẽ tập hợp ở trên boong thuyền, đợi sau khi đến gần con thuyền mục tiêu thông qua lưỡi câu nhanh chóng lên thuyền.

Khi đó cha của Thẩm Tú Tú đã nhìn thấy thuyền của cướp biển nói không chừng Thẩm Tú Tú đã từng nhìn thấy trang phục hoặc kiểu tóc của cướp biển, thông qua những món đồ này thì có thể phán đoán được đại khái cướp biển đến từ đâu.

“Nhìn thấy được một chút.” Thẩm Tú Tú nhớ lại nói: “Bọn họ đều che mặt, mặt một loại áo dài kỳ lạ, ta chưa từng nhìn thấy.”

“Tóc của bọn họ màu gì? Là màu vàng hay là màu đỏ? Búi tóc có hình dáng gì?” Kim Phi lại hỏi.

“Màu tóc... Có lẽ là màu đen, dù sao không phải là màu vàng và màu đỏ.” Thẩm Tú Tú nói: “Còn về búi tóc, không giống với phía bên chúng ta, đỉnh đầu và trán của bọn họ không có tóc, trông có vẻ trọc lóc.”

“Đầu nguyệt đại của Đông Dương!” Trịnh Trì Viễn buộc miệng nói ra.

Hoàn cảnh địa lý của nước X ác liệt, người bản địa vì tranh giành địa bàn thường xuyên xảy ra chiến tranh.

Khi đánh trận, nếu như tóc ở đỉnh đầu và trán rơi xuống sẽ che đi khuôn mặt, ảnh hưởng tầm nhìn vì vậy một số võ sĩ cạo trọc tóc ở trán và đỉnh đầu, như vậy cho dù tóc có rơi xuống cũng rơi ở hai bên và phía sau, không ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Sau này kiểu tóc này bắt đầu thịnh hành ở tầng lớp võ sĩ.

Vừa bắt đầu, loại phát hiện này chỉ có tầng lớp võ sĩ mới có thể sử dụng, nhưng theo thời gian trôi đi, một số người tri thức cũng bắt mô phỏng, sau này tầng lớp người dân cũng bắt đầu mô phỏng dần dần trở thành một kiểu tóc thường gặp của Đông Dương.

Thông qua miêu tả của Thẩm Tú Tú, Trịnh Trì Viễn đã cơ bản có thể xác định, cướp biển tập kích thuyền cá nhà cô bé đến từ Đông Dương.

Nhưng Trịnh Trì Viễn lại hỏi thêm một câu: “Bọn họ có từng nói yoshi, baka gì không?”

“Có nói, có nói!” Thẩm Tú Tú nói: “Bọn họ còn nói rất nhiều lần yoshi và baka!”

“Tiên sinh, cơ bản có thể xác định rồi, có lẽ là do cướp biển Đông Dương làm.” Trịnh Trì Viễn cắn răng nói: “Xem ra lần trước giáo huấn bọn họ còn chưa đủ, vậy mà còn dám đến Đông Hải của chúng ta gây chuyện!”

Kim Phi nghe nói, mắt không khỏi híp lại.

Từ đầu đến cuối, y không có bất cử thiện cảm nào với nước X ở phía Đông đó.

Kiếp trước ông nội của y đã từng đích thân trải qua chiến tranh xâm lược của Đông Dương.

Trong trận chiến tranh đó, người Đông Dương ở trên đất của Hoa Hạ phát hiện ra rất nhiều hành vi phạm tội vô nhân đạo, hơn nữa sau khi chiến tranh từ chối không thừa nhân, cứ luôn lấp liếm.

Thân là con cháu Viêm Hoàng, Kim Phi vẫn luôn không quên đoạn lịch sử đó.

Chẳng qua thảo nguyên còn chưa bình định, bản đồ Hoa Hạ trong lòng Kim Phi còn chưa hoàn thành vì vậy y lười quan tâm đến một nước X ở ngàn dặm xa xôi.

Ai ngờ đối phương lại nhiều lần đến Đông Hải cướp giật.

Những năm nay, ngư dân chết ở trong tay hải tặc Đông Dương không biết bao nhiêu.

“Gần đây vẫn luôn là gió Đông và gió Nam, đám cướp biển này có lẽ còn chưa quay về, khả năng lớn còn đang du đãng ở vùng duyên hải của Đại Khang chúng ta!”

Trịnh Trì Viễn chắp tay nói với Kim Phi: “Tiên sinh, ta muốn thành lập một đội quân giám sát, sắp xếp một chiếc thuyền lầu dẫn theo mấy ca nô và khinh khí cầu dọc theo đường bờ biển về phía Bắc để kiểm tra, xem thư có thể tìm được đám cướp biển này không, xin tiên sinh phê chuẩn!”

“Phê chuẩn!” Kim Phi suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu phê chuẩn.

Khoảng thời gian gần đây, không chỉ có mấy thuyền lầu xuống nước phục vụ, mấy xưởng đóng thuyền ở địa phương Xuyên Thục cũng đang tăng ca tăng nhanh chế tạo thuyền.

Bây giờ số lượng ca nô của Đông Hải nhiều hơn mấy chục chiếc so với lúc Kim Phi mới đến, rút một chiếc thuyền lầu và mấy chiếc ca nô để kiểm tra cướp biển vẫn có thể làm được.

Tuy ít đi một chiếc thuyền lầu, có thể sẽ ảnh hưởng đến vận chuyển rong biển nhưng vấn đề cướp biển cũng buộc phải giải quyết, nếu không bọn họ sẽ không ngừng bị làm phiền.

Cho dù không dám đến Đông Hải cũng có thể đến Nam Hải, quấy rối người dân của Nam Hải.

Tuy bây giờ vùng duyên hải Đông Nam và triều đình cơ bản đều không có qua lại nhưng trong lòng Kim Phi, người dân của vùng duyên hải Đông Nam cũng là con cháu của Viêm Hoàng, không thể để cho cướp biển Đông Dương tuỳ tiện ức hiếp.

Trịnh Trì Viễn nhận được phê chuẩn, lập tức đưa ánh mắt về phía phó tướng.

Phó tướng hiểu ý chắp tay với Kim Phi, quay người đi sắp xếp người.

Lần kiểm tra này không biết phải chạy bao xa, vật tư đi theo của trên thuyền lầu nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, nếu như ca nô không có nhiên liệu cũng chạy không nổi.

“Cảm ơn quốc sư đại nhân! Cảm ơn Trịnh tướng quân!”

Thẩm Tú Tú thấy vậy lại lần nữa quỳ xuống: “Cả đời Tú Tú đều ghi nhớ đại ân đại đức của hai vị!”

“Đứng dậy đi.” Đường Tiểu Bắc đỡ Thẩm Tú Tú: “Trong nhà ngươi còn người khác không, ta phái ngươi về?”

“Không còn nữa.” Mắt của Thẩm Tú Tú lại đỏ lên: “Mẹ của ta đã mất từ sớm, bây giờ cha và ca ca cũng chết, trong nhà của ta chỉ còn lại một mình ta thôi!”

“Là một đứa trẻ mệnh khổ!”

Đường Tiểu Bắc giúp Thẩm Tú Tú lau nước mắt, không khỏi nhớ lại thân thế của bản thân.

Đàn ông trong nhà cô ấy vào lúc đó đều bị lưu đày, con gái thì bị bán đến khắp nơi.

Sau này Đường Tiểu Bắc có năng lực rồi đã từng phái người tìm người nhà, nhưng không phải tin tức gì cũng không có thì lại nhận được là tin dữ.

Vốn dĩ Đường Tiểu Bắc cho là bản thân khá thảm nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của Thẩm Tú Tú mới biết, thì ra cô bé còn thảm hơn bản thân.

Dù sao bản thân còn có người chị gái Đường Đông Đông ở đây, hơn nữa cha và anh trai còn chưa xác định đã chết, vẫn còn một tia hy vọng sống sót.

Nhưng người trong nhà của Thẩm Tú Tú đều chết hết, thuyền cá cũng bị cướp biển đốt rồi hơn nữa cô bé còn nhỏ như vậy, sau này sống như thế nào cũng không biết.

Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc xoa tóc của Thẩm Tú Tú: “Vậy đợi chút ngươi đi với ta đi, sau này ở thương hội Kim Xuyên làm việc là được.”

“Cảm ơn phu nhân!” Thẩm Tú Tú quỳ xuống dập đầu với Đường Tiểu Bắc nhưng sau khi bị kéo dậy lại lắc đầu nói: “Ta không muốn đi thương hội Kim Xuyên, ta muốn đến thuỷ quân làm binh lính nữ! Ta muốn giết cướp biển, báo thù cho cha mẹ ca ca của ta!”

Chịu ảnh hưởng tiêu cục Trần Viễn, bây giờ thuỷ quân cũng bắt đầu thiết lập đơn vị binh lính nữ.

Nhưng trước mắt thuỷ quân còn chưa có binh sĩ nữ, hoạt động của binh lính nữ trên thuyền thuỷ quân đều là nữ nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.

“Làm binh lính nữ có hạn chế độ tuổi, ngươi nhỏ như vậy, làm sao có thể làm binh lính nữ?” Đường Tiểu Bắc dở khóc dở cười.

“Vậy ta có thể làm việc ở trên thuyền thuỷ quân trước.” Thẩm Tú Tú nói xong lại muốn quỳ xuống với Trinh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, xin ngài thu nhận ta đi, ta sẽ nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, còn biết vá lưới bắt cá những việc khác cũng có thể học!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK