Cửu công chúa đứng trên tường thành hoàng cung, buông kính viễn vọng trong tay xuống, chậm rãi nói: “Từ khi Đại Khang lập quốc đến nay, chưa từng có một đội quân nào lại nhận được sự ủng hộ và yêu mến của người dân như thế!”
“Có đội quân như vậy, kẻ địch nào cũng chỉ là con hổ giấy!”
Tần Trấn đứng ở một bên cũng cảm khái nói.
“Tần đô thống, người mà bổn cung bảo ngươi trông chừng, đã trông chừng xong chưa?” Cửu công chúa quay đầu hỏi: “Hiện tại cổng thành đã mở, đừng để cho bọn chúng chạy thoát!”
“Điện hạ yên tâm, toàn bộ đều đã được trông trừng gắt gao rồi, hôm nay Triệu phủ có người trèo tường chạy trốn, đã bị người ta phái tới bắn chết!” Tần Trấn lạnh lùng đáp.
“Rất tốt.” Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Nhân viên hộ tống đã quay lại thành, ngày mai là có thể ra tay rồi!”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi nhìn về phía phường Hưng An và phường Võ Đức nơi bọn quyền quý tụ tập ở đó.
Y biết, ngày mai ở đó sẽ dấy lên một trận mưa máu gió tanh.
Biết ngày thứ hai có chính sự, tối đó Kim Phi và Cửu công chúa đều ăn ý mà lựa chọn đình chiến, đi ngủ từ rất sớm.
Bọn họ ngủ rất ngon, nhưng đêm này, cả kinh thành không biết có bao nhiêu tên quyền quý đang mất ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa tới giờ Mão, Châu Nhi đã bước vào đánh thức Kim Phi và Cửu công chúa.
“Phu quân, phụ hoàng nhẹ dạ cả tin, nếu chàng thấy ông ấy sắp thay đổi chủ ý, thì nhất định phải ngăn ông ấy lại!”
Cửu công chúa vừa cùng cung nữ giúp Kim Phi mặc đồ, vừa nhắc nhở y.
Từ cổ chí kim, không có người phụ nữ nào được tham dự vào việc bàn bạc triều chính.
Tiền triều có vị Thái hậu nhiếp chính, nhưng cũng là trốn ở sau mành tre.
Mặc dù Cửu công chúa có năng lực, cũng có tấm lòng phụng sự đất nước. Nhưng dù sao vẫn là phận nữ nhân, Trần Cát sống chết cũng không đồng ý cho cô ấy lên triều bàn việc nước, chỉ đồng ý để cô ấy dự thính ở thiền điện.
Nhưng Kim Phi có tước vị, lần này lại lập được công lớn, nên có thể thượng triều.
“Yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ.”
Kim Phi vỗ vai Cửu công chúa, bày tỏ an ủi.
Hai người đi ra khỏi cổng viện, thì thấy Tần Trấn đang đứng đợi ở trước cổng.
“Điện hạ, tiên sinh, bệ hạ cử ta tới đón hai người, văn võ bá quan đã đến điện Hoằng Đức rồi.”
“Đi thôi!”
Kim Phi giơ tay lên, ra hiệu cho Tần Trấn dẫn đường.
Đến điện Hoằng Đức, văn võ bá quan đều đã đến đông đủ cả, nhưng Trần Cát vẫn chưa tới.
Chiếu theo quy trình, Kim Phi không có chức quan, bây giờ không cần phải vào điện, đợi khi thái giám gọi y vào điện, rồi tiến vào là được.
Kim Phi cũng không vội, y dẫn Cửu công chúa đang run rẩy vào trong thiền điện.
Vừa thức dậy đã tới đây, bữa sáng còn chưa ăn, nhìn thấy bánh ở trên bàn, y cũng không khách khí nữa, cầm lên ăn luôn.
Đối với Kim Phi mà nói, lần tảo triều này chỉ là một quy trình mà thôi, vài nội dung chủ yếu sớm đã bàn bạc xong với Cửu công chúa ở Ngự Thư Phòng, đợi lát nữa để Hoàng đế hạ lệnh là được.
Nhưng Cửu công chúa lại vô cùng căng thẳng. Mặc dù thiền điện không có người ngoài, lưng cô ấy vẫn thẳng tắp như cũ.
“Vũ Dương, đừng lo lắng, có ta rồi.”
Kim Phi nắm lấy tay Cửu công chúa, đưa một miếng bánh tới: “Nào, ăn chút gì đỡ đói bụng đi.”
Cửu công chúa vừa định nói chuyện, thì nghe thấy tiếng hô to truyền ra từ điện Hoằng Đức: “Ngô hoàng vạn tuế!”