Dù sao họ cũng chỉ là những tỳ nữ được chọn ra từ những gia đình giàu có, mặc dù Khánh Mộ Lam đã luyện tập cho họ nhiều năm nhưng họ không phải chiến sĩ thật sự, đừng nói đến chuyện lên chiến trường, họ còn chưa từng nhìn thấy người chết nhiều như này bao giờ.
Bây giờ bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như này nên khó có thể thích ứng nổi.
Ngay cả Khánh Mộ Lam chờ đợi nhiều năm cũng căng thẳng.
Cách cô ấy hai bước có một tên thổ phỉ bị thương nặng.
Tên thổ phỉ này bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng chân phải, lại bị hai chông sắt đâm vào vai trái và chân trái, ngã xuống đất nôn ra máu, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, chắc cũng sắp chết rồi.
Khánh Mộ Lam nắm chặt đao, cánh tay phải cầm Hắc Đao vì dùng sức quá nhiều nên trắng nhợt, chuẩn bị mấy bận mà mãi không ra tay được.
Khi Khánh Mộ Lam còn đang đấu tranh nội tâm, tên thổ phỉ dưới đất đột nhiên mở to mắt, hung tợn hét lên, sau đó tay trái giơ trường đao lên đâm thẳng vào bụng Khánh Mộ Lam.
"Tiểu thư, cẩn thận!"
A Mai hét lên một tiếng, duỗi tay kéo Khánh Mộ Lam.
Nhưng khoảng cách giữa Khánh Mộ Lam và tên thổ phỉ quá gần, cô ấy không tránh kịp.
Thổ phỉ biết mình không sống được, mang trong mình sát ý, lần này dùng toàn lực, vừa nhanh vừa hiểm ác!
Khánh Mộ Lam mặc dù mặc áo giáp nhưng áo giáo không chẻ phủ toàn thân, tên thổ phỉ lại đâm từ dưới lên trên, đâm xuyên qua áo giáp.
Đúng lúc này một mũi tên lao qua cắm trên đầu tên thổ phỉ.
"Chiến trường là nơi ngươi sống ta chết, ngươi không giết hắn, bọn chúng sẽ giết ngươi, không được nương tay, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chiến hữu, với bản thân!"
Không biết Kim Phi đi đến sau lưng Khánh Mộ Lam từ lúc nào: "Bọn chúng là thổ phỉ, không cần suy nghĩ, chỉ là một con đỉa bò trên người bách tính hút máu, chúng đã ép chết không biết bao dân lành, giết chúng là báo thù cho những người bị hại, cô đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng!"
"Đúng!"
Khánh Mộ Lam cúi đầu đi về phía tên thổ phỉ.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, có bài học lần này Khánh Mộ Lam đá bay trường đao của thổ phỉ sau đó cố nhịn sự khó chịu, cắn răng đâm vào cổ tên thổ phỉ.
Xoạt!
Máu tươi bắn ra, phun lên mặt cô ấy!
Khánh Mộ Lam rút trường đao ra, che ngực há hốc miệng thở dốc.
Lần này A Mai đi theo không rời, đứng sát bên cạnh Khánh Mộ Lam, cũng bị máu phun đầy người.
Nhưng A Mai rõ ràng ung dung hơn Khánh Mộ Lam nhiều, sắc mặt không thay đổi, rõ ràng đã sớm quen với cảnh này.
A Mai biết mình sẽ phải tự mình vượt qua cửa ải này, cho nên cô ấy không có an ủi, càng không thúc giục, chẳng qua chỉ yên lặng canh giữ bên cạnh Khánh Mộ Lam.
Cũng may Khánh Mộ Lam điều chỉnh lại tâm lý rất nhanh, chỉ nghỉ ngơi một lúc liền xách đao đi về phía đám thổ phỉ.
Lần này động tác hơi luống cuống, nhưng chẳng hề chần chừ.
Giơ tay chém xuống, dứt khoát chém đầu tên thổ phỉ.
"Các tỷ muội, đến lượt mọi người rồi!"