Trên đường tới Tây Xuyên gặp phải một cặp mẹ con chết đói ven đường, đứa trẻ nhìn có vẻ mới bốn năm tuổi.
Lúc ấy Kim Phi đang nói cười với Cửu công chúa, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Trước tiên y hạ lệnh cho nhân viên hộ tống chôn cất hai mẹ con, sau đó suốt dọc đường đi đều không nói một lời.
Cửu công chúa thấp thoáng nhìn thấy khỏe mắt Kim Phi có nước mắt.
Khi ấy Cửu công chúa biết Kim Phi thật sự quan tâm tới dân chúng.
Nếu như Khánh Hâm Nghiêu cản trở chuyện gần đây của y, nói không chừng y thật sự sẽ trở mặt.
Cũng may Khánh Hâm Nghiêu không làm như vậy.
Hôn lễ cứ tiếp tục đến chiều tối mới kết thúc.
Náo động phòng lại đến tận nửa đêm.
Vậy nhưng hôm sau Hàn Phong vẫn dậy sớm, tìm thấy Kim Phi đang ăn sáng ở nhà ăn.
“Tân lang như ngươi, ngày đầu tiên sau khi cưới lại dậy sớm như vậy làm gì?”
Kim Phi khuấy bát cháo, hỏi: “Không phải cho ngươi nghỉ ba ngày sao?”
Việt
"Tiên sinh, lúc này ta nào có tâm trạng xin nghỉ phép?"
Hàn Phong hỏi: "Cuộc tuyển chọn đã tạm dừng vài ngày, chúng ta có thể bắt đầu lại chưa?"
Kim Phi không đưa ngay ra câu trả lời, thay vào đó, y nhè nhẹ gõ tay vào mặt bàn suy tư một lúc, sau đó mới gật đầu nói: "Có thể bắt đầu được rồi, nhưng chú ý đến tình trạng của các cô nương. Nếu có vấn đề gì xảy ra, chúng ta phải giải quyết nhanh chóng."
Việc gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt, bây giờ y đã làm hết những gì y có thể làm trong khả năng. Việc kéo dài thế này không phải là cách.
Dựa vào phản ứng của dân chúng hôm nay, tình trạng cũng không quá tồi tệ, có lẽ có thể thử khôi phục quá trình tuyển chọn một lần nữa.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ gặp Đại Tráng sau và thảo luận thêm." Hàn Phong gật đầu.
Kim Phi nói: "Ngươi không nghỉ phép thật đấy à? Về nhà ngươi mà bị nương tử khiển trách thì đừng trách ta không cho ngươi nghỉ ngơi."
"Tiên sinh, là Lăng Vân thúc giục ta tới đây." Hàn Phong nói: "Cô ấy còn muốn đi hỗ trợ an ủi cô nương với ta đấy."
"Lão Hàn, người vợ này xem như là đã lấy đúng rồi."
Kim Phi cười và nói: "Hãy nói với cô ấy, công việc lần này hoàn thành xong, ta sẽ ghi nhận công lớn của cô ấy."
"Tiên sinh đã nói thì phải giữ lời đấy."
Hàn Phong cười đồng ý, xoay người đi ra ngoài.
Buổi sáng cùng ngày, sau vài ngày tạm nghỉ, quá trình tuyển chọn đã bắt đầu lại.
Không thể không nói, Thạch Lăng Vân thực sự có một cách riêng trong việc an ủi người dân, cộng thêm vào những cố gắng của Kim Phi trước đó, tình hình của các cô nương hiện đã có sự thay đổi cực lớn.
Quá trình tuyển chọn diễn ra rất thuận lợi, dự kiến ban đầu mất ba ngày mới hoàn thành, nhưng chỉ cần hai ngày thì đã kết thúc.
Lúc công bố kết quả, Hàn Phong và Đại Tráng còn hơi lo lắng về việc sẽ xảy ra rắc rối, nhưng kết quả cho thấy các cô nương lại bình tĩnh hơn mà họ từng tưởng tượng.
Không còn sự kỳ thị từ phía dân chúng, rất nhiều cô nương đã có tư tưởng cởi mở hơn.
Các cô ấy không còn mắc kẹt trong tình thế này cũng biết rằng, ngay cả khi họ không được lựa chọn làm nhân viên hộ tống, họ vẫn có thể đi cùng Kim Phi trở về làng Tây Hà, đến một nơi gọi là núi Thiết Quán.
Ở đó, không có ai đe dọa hoặc bắt nạt họ, họ có thể làm việc để kiếm tiền, nuôi gia đình và cha mẹ của mình.
Cho nên, sau khi kết quả được công bố, không có cô nương nào chọn con đường chết.
Ngược lại, rất nhiều cô nương hỏi khi nào có thể đến núi Thiết Quán.