Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Vũ Dương, cơ thể của muội bây giờ không thích hợp đỉ lại đâu.”
Quan Hạ Nhi đỡ Cửu công chúa: “Đã về rồi thì đừng ra ngoài nữa, hiểu chưa?”
“Nghe tỷ vậy, lần này ta sẽ không ra ngoài nữa cho đến khi đứa bé được sinh ra”
Cửu công chúa nóỉ tiếp: “Sau này sẽ làm phiền tỷ lắm đây”
Vũ Dương, muội nói thế khách sáo quá rồi, đương gia không ở đây, có việc gì thì nói Thấm Nhi tới tìm ta”
Quan Hạ Nhi nói.
Dù sao cũng là phụ nữ thời phong kiến, Kim Phi có cố gắng thế nào thì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Quan Hạ Nhi.
Khỉ biết Cửu công chúa có thai, trong lòng Quan Hạ Nhi cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng sau một thời gian dài, Cửu công chúa vẫn luôn kính trọng cô, lúc này Quan Hạ Nhi cũng nghĩ thoáng hơn.
Vũ Dương, bên đập Đô Giang thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi vừa đi vừa hỏi.
Tuy rằng cô không hiểu về thủy lợi lắm,
nhưng cô từng nghe Kim Phi nói về tầm quan trọng của đập Đô Giang nên cũng chú ý tới nó.
“Tổng thể công trình đang được tiến hành rất thuận lợi, dựa theo kế hoạch thì cửa cống bây giờ hẳn là đã được thông nước.”
Cửu công chúa lại tiếc nuối nói tiếp: “Chỉ là gần công trường xuất hiện bệnh sốt rét, mẫu phi lại giục ta rời đi nên không thể tận mắt chứng kiến chuyện này.”
“Nương nương làm vậy là đúng rồi đây. Bây giờ điện hạ đâu chỉ có một mình, trong bụng còn có một sinh mạng khác nữa đây.”
Quan Hạ Nhi nói: “Ta nghe Ngụy sinh nói bệnh sốt rét này rất đáng sợ, công trường nhiều người như thế, mọi người không sao chú?”
“Các quân y ở đó đã phong tỏa công trường kia ngay khỉ phát hiện sốt rét, nên chắc là không có vấn đê gì lớn đâu.”
Cửu công chúa nói tiếp: “Trước khi ta rời đi, nghe nói Chu cẩm đã qua đó rồi, yên tâm đi.”
“Gần đây cẩm Nhỉ cũng thật vất vả, một tiểu cô nương mà suốt ngày đỉ lại như thế, giống như mấy cậu con trai, không biết sau này có gả đi được không?”
Điều kiện vệ sinh của Đại Khang vẫn còn
lạc hậu, gần như hầu hết dân chúng đều không có khái niệm khử trùng, nên mùa hè nào cũng là thời điểm phát triển cao trào của các vấn dề vệ sinh, như tiêu chảy.
Vì muốn thay đổi tình trạng này nên Kim Phi đã biên soạn cả một cuốn sổ tay y học cơ bản, làm môn học bắt buộc của quân y.
Sau gần một năm đào tạo, nhóm quân y đầu tiên và thứ hai đã tốt nghiệp, thành lập các y quán Kim Xuyên khắp nơi trên Quảng Nguyên, không những khám bệnh cho dân chúng mà còn truyền bá kiến thức y học cơ bản cho mọi người.
Chu Cẩm là đệ tử của Kim Phỉ, cũng là người phụ trách mảng này. Mấy tháng nay cô ấy vẫn bôn ba khắp nơi, người vừa đen vừa gầy gò, hôm trước có đi ngang qua làng Tây Hà một chuyến mà Quan Hạ Nhi suýt không nhận ra.
“Hạ Nhi à, tỷ yên tâm đì, là Cầm Nhi chẳng thèm gả cho người ta ấy. Ta nghe số người muốn cưới cẩm Nhỉ có thể xếp hàng dài từ đây tới tận Trường Xà Câu luôn rồi.”
“Được bao nhiêu người thật lòng chứ, phần lớn đều vì đương gia mới tới thôi.”
Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia không có thời gian để quan tâm, cẩm Nhi không chọn bừa là
được”
“Tỷ cứ yên tâm đi, cẩm Nhi cũng nhanh nhẹn lắm, hơn nữa còn có Ngụy tiên sinh kiểm định, chắc chắn cẩm Nhi không phải chịu thiệt đâu”
“Đương gia làm sư phụ mà còn không bằng Ngụy tiên sinh”
Quan Hạ Nhi phàn nàn.
Khỉ nhận Chu Cam, Kim Phỉ chỉ dạy bảo một thời gian, sau đó ném cho cô ấy một chồng sách rồi mặc kệ.
Nếu như Ngụy Vô Nhai mà không tới, không biết Chu cẩm sẽ học thành bộ dạng gì.
“Phu quân từng nói, việc chuyên môn gì thì phải để cho người có chuyên môn làm, việc của phu quân là tìm những người có chuyên môn này.”
Cửu công chúa cười hỏi: “Đúng rồi, gần đây tỷ có nhận được thư của phu quân không?”
Đã lâu rồi cô ấy không nhận được thư của Kim Phi nên hơi lo lắng.
Làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, bồ câu đưa thư ở Đông Hải có tới một nửa là sinh trưởng ở làng Tây Hà này, nên mối liên hệ giữa Đông Hải và làng Tây Hà là chặt chẽ nhất.
“Đã lâu rồi ta cũng không nhận được” Quan Hạ Nhi đáp: “Trong bức thư lần trước, đương gia có viết rằng đang đỉ trên biển, e là không có thời gian viết thư”
“Ra là vậy” Cửu công chúa gật đầu.
Hai người vừa khoác tay nhau vừa trò chuyện, người không biết nhìn vào còn tưởng là hai tỷ muội ruột.
Đi tới cửa phòng y tế, Quan Hạ Nhỉ định nói gì đó thì đột nhiên có một tiếng rít chói tai vang lên ở phía Tây.
Sau đó, một chùm pháo hoa đỏ rực nở trên bầu trời.
“Mũi tên lệnh màu đỏ?”
Cả Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều nhíu mày.
Mũi tên lệnh màu đỏ là biểu thị cho trường hợp khẩn cấp, nhưng với hàng phòng ngự hiện giờ của làng Tây Hà, cả hai người đêu không nghĩ ra ai dám tới đây gây sự.
“Vũ Dương đừng lo, có lẽ là ai đó quên đóng chốt an toàn rồi vô tình chạm vào nút kích hoạt thôi”
Quan Hạ Nhi an ủỉ: “Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như này rồi”
Có một lần, sau khi huấn luyện, có một nữ nhân viên hộ tống quên tắt chốt an toàn của nỏ, lúc mua cơm ở nhà ăn lại vô tình đụng phải nỏ, bắn trúng đùi của một nữ nhân viên khác.
“ừ, ta không sợ.”
Cửu công chúa mỉm cười gật đầu.
Thật ra cô ấy cũng nghĩ giống Quan Hạ Nhi, có lẽ có người đụng nhầm phải mũi tên lệnh thôi.
Nhưng dù là vô tình hay có người cố ý thì Châu Nhỉ vẫn rút hắc đao đứng chắn trước mặt Cửu công chúa.
Thấm Nhỉ tung người nhảy lên nóc phòng y tế.
Đội cận vệ theo sau Quan Hạ Nhi cũng nhanh chóng cầm hắc đao trong tay, chạy tới cùng với đội hộ vệ của Cửu công chúa bao vây Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi ở giữa.
“A Liên, đi tìm người hỏi xem có chuyện gì!”
Quan Hạ Nhi xoay người về phía đội trưởng của độỉ trưởng đội cận vệ rồi hô lên.
“Rõ!”
Đội trưởng đội cận vệ đáp, đang chuẩn bị
sắp xếp người đi hỏi tình hình thì trên bầu trời phía Bắc lại nổ thêm hai chùm pháo hoa đỏ rực!
“Lại là mũi tên lệnh màu đỏ, hai mũi?”
Lần này, vẻ mặt của Quan Hạ Nhỉ và Cửu công chúa đêu thay đổi.
Mũi tên phía Tây có thể là đụng nhầm, phía Bắc lại liên tục bắn lên hai mũi tên lệnh, cũng không thể đụng nhầm được nhỉ?
“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”
Không cần Quan Hạ Nhỉ ra lệnh, đội trưởng của đội cận vệ đã nhanh chóng ra lệnh chiến đấu.
Xoạt xoạt xoạt!
Các nhân viên hộ tống trong sân, người thì rút hắc đao ra, người thì tháo nỏ từ thắt lưng xuống.
Đội hộ tống của Cửu công chúa cũng vậy.
“Điện hạ, phu nhân, hai người mau vào nhà đi, phía bắc có đánh nhau rồi!”
Thấm Nhi nhảy từ nóc nhà xuống, kéo Cửu công chúa tới gần phòng y tế.
“Có đánh nhau? Kẻ địch là ai?” Cửu công chúa hỏi.
Quan Hạ Nhi cũng hoang mang nhìn sang.
“Có một ngôi nhà che khuất tầm nhìn, nên ta không thấy rõ.” Thấm Nhi lắc đầu nói: “Nhưng nghe thấy tiếng hô giết kia thì chắc chắn đối phương tới đây là có chuẩn bị, nơi này không an toàn, điện hạ vẫn nên vào trong trước.”
“Đúng đúng, chúng ta vào trong trước đi” Quan Hạ Nhi cũng lo lắng Cửu công chúa sẽ chạm mặt với bọn chúng, nhanh chóng cùng Thấm Nhi đỡ Cửu công chúa vào phòng y tế.
“Phu nhân, điện hạ, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Ngụy Vô Nhai cầm một cuộn băng gạc chạy ra.
“Có người tới làng gây sự.” Quan Hạ Nhỉ nói: “Nhưng Ngụy tiên sinh yên tâm, đội tuần tra trong làng sẽ tới sớm thôi.”
“Kẻ nào không có mắt mà tới làng Tây Hà này gây sự vậy, đây không phải tự mình tìm đường chết à?”
Ngụy Vô Nhai nói.
“Ngụy tiên sinh, giờ không nói mấy chuyện này nữa, ông còn phòng trống nào nữa không, tìm cho Vũ Dương một phòng, thân thể muội ấy bây giờ không tiện lắm, không thể để chạm mặt
với chúng được.” Quan Hạ Nhi nói.
“Có, có!” Ngụy Vô Nhai vội vàng dẫn đường.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên có hai cục màu đen ném qua tường, rơi vào chính giữa sân.
“Mau tránh ra, là lựu đạn!”
A Liên hét lớn lên, rồi đẩy Quan Hạ Nhỉ ngã xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK