Đợi đám người Kim Phi đến phòng Thiên Tự số 5, Trần Liên Kỳ đã bị đưa ra ngoài.
“Kim tiên sinh, mấy tên buôn lương thực vu oan cho ngài, ngoại trừ Trịnh Tự Diệu đang ở Giang Nam, còn lại đều ở đây.”
Kho lương thực của thương hội Kim Xuyên bị cấm là bởi có kẻ vu khống, nói Kim Phi mua lương thực không trả tiền.
Chỉ có bãi bỏ việc kiện tụng, mới có thể mở lại kho lương thực.
Đây cũng là mục đích Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu tới sơn trang Lục Thủy.
Chỉ là Khánh Hâm Nghiêu không ngờ, anh ta lại gặp nhiều người quen ở đây đến vậy.
Mức độ nghiêm trọng của thảm họa Xuyên Thục và mấy tên buôn lương thực không tránh khỏi liên quan tới nhau.
Nếu không phải bọn họ vu khống Kim Phi, dẫn tới kho lương thực của thương hội Kim Xuyên bị phong tỏa, Kim Phi đã sớm bắt đầu cứu trợ rồi.
Cũng sẽ không có nhiều người chết vì đói rét như vậy.
Trước khi tới Tây Xuyên, Kim Phi chỉ muốn băm vằm đám buôn lương thực đó ra làm trăm mảnh rồi cho chó ăn, nhưng bây giờ đã bắt được bọn họ, thấy trò hề bọn họ làm ra, đột nhiên y lại trở nên bình tĩnh.
Ngay cả đám quyền quý mà Cửu công chúa cũng dám chém thì kết cục của đám buôn bán lương thực này cũng không thể tốt được đến đâu.
Bôn ba qua lại lâu như vậy, Kim Phi thật sự rất mệt mỏi, cũng lười so đo với đám người nhất định sẽ chết.
Thế nên y không bảo Đại Lưu làm khó đám buôn lương thực, mà chỉ vẫy tay ra hiệu cho quân Uy Thắng dẫn bọn họ theo, để đám buôn lương thực và những người khác trần trụi trở về thành Tây Xuyên.
“Đại nhân, tiên sinh, các ngài nhìn xem ta phát hiện cái gì phía sau bếp?”
Mạnh Thiên Hải mang theo vài chiếc chân gấu lớn chạy tới: “Chiếc chân gấu mập mạp như vậy rất hiếm gặp, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, không ngờ trong sơn trang Lục Thủy lại cất giấu nhiều hàng như vậy!”
Gấu đen và hổ đều là động vật được bảo vệ ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng ở Đại Khang lại là mối nguy hiểm rất lớn, đánh giết gấu đen và hổ không những không bị trách tội, mà còn được thưởng.
Món tiền đầu tiên mà Kim Phi có được ở Đại Khang chính là nhờ giết hổ.
Gấu đen di chuyển không nhanh như hổ, nên chúng đều hoạt động ở vùng núi sâu rừng già ít người lui tới, muốn săn giết gấu đen còn khó hơn so với hổ, bình thường trên thị trường cũng rất hiếm khi nhìn thấy chân gấu.
Hai đời làm người, Kim Phi vẫn chưa từng được ăn chân gấu, nếu gặp được thợ săn bán chân gấu, Kim Phi cũng muốn mua một con về nếm thử.
Nhưng bây giờ y không có tâm trạng ăn uống nữa.
Mạnh Thiên Hải treo chân gấu lên túi ngựa, cười nói: “Tiên sinh, đại nhân, ta nói cho các ngài biết, sau bếp không chỉ có chân gấu, mà còn có mấy chục con khỉ, não khỉ, môi khỉ, ức khỉ, đó đều là đồ tốt, chúng ta cũng coi như đã bắt kịp...”
“Đừng nói nữa!”
Kim Phi thật sự không thể nghe nổi nữa, quát Mạnh Thiên Hải ra hiệu cho anh ta ngưng lại: “Thả đám khỉ đó ra ngoài đi!”
Xuyên Thục có rất nhiều khỉ, não khỉ vẫn luôn là món ăn thường thấy trong những bữa tiệc của đám quyền quý Xuyên Thục.
Tuy Kim Phi chưa từng ăn bao giờ nhưng cũng đã được nghe nói tới.
Ăn não khỉ phải trói con khỉ lại, sau đó cạy hộp sọ sống, rưới dầu sôi lên rồi dùng thìa xúc ăn.
Chỉ cần nghĩ thôi Kim Phi cũng đã cảm thấy rất tàn nhẫn.
Trong đầu cũng không khỏi nhớ lại mấy chiếc rương gỗ trong căn phòng nơi những quý tộc đang tổ chức yến tiệc.
Lúc ấy y còn đang thắc mắc những chiếc rương đó dùng để làm gì, bây giờ đã biết rồi.
Rương đó chắc là dùng để cố định khỉ.
“Tiên sinh, sau bếp còn có bào thai báo, bướu lạc đà, bào ngư gì đó nữa, nếu ngài không thích ăn não khỉ, ta sẽ lấy cho ngài món khác.”
Mạnh Thiên Hải vẫn không ý thức được sự khác thường của Kim Phi, vẫn vui vẻ nói: “Những con bào ngư đó vẫn còn sống, cũng không biết bọn họ vận chuyển từ biển tới đây như thế nào.”
“Không cần, ăn đồ ăn ở nơi này, ta sợ bị trời phạt mất!”
Kim Phi lắc đầu, lại tiếp tục ngăn cản Mạnh Thiên Hải.
Bạc của quý tộc có thể nói là đều được đoạt lấy từ mồ hôi nước mắt của người dân, sơn trang Lục Thủy chỉ phục vụ riêng cho đám nhà giàu quý tộc, đồ ăn ở đây, Kim Phi thật sự nuốt không trôi.
Y thấy ghê tởm.