Kim Phi ngồi trên chiếc phi thuyền này sử dụng máy hơi nước đời thứ hai do xưởng luyện gang cải tiến, kích thước nhỏ hơn, âm thanh cũng nhỏ hơn.
Nhưng âm thanh này chỉ nhỏ hơn lúc trước thôi, so với động cơ đốt trong thì âm thanh vần rất lớn, mùi cũng khá khó chịu, cảm giác lúc lái thì kém xa khinh khí cầu.
Điểm tốt duy nhất chính là tốc độ nhanh, hơn nữa không bị hạn chế bởi địa hình.
Đất Tân và Xuyên Thục ốêu nhiều núi, nếu cưỡi ngựa đi đường Kim Ngưu, nhanh nhất cũng phải mất hơn mười ngày.
a
Bây giờ tuyết rơi nhiều đã phủ kín đường đi, khiến việc đi lại trên núi trở nên khó khăn hơn và vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì tuyết rơi nhiều quá đã phủ đầy các con mương, khồng khéo vừa đi được một bước đã đạp trúng hố.
Có phi thuyền rồi thì không cần lo lắng về vân đề địa hình nữa, hơn nữa hôm nay đúng lúc có gió (Tồng bắc, chỉ chưa tới ba giờ, phi thuyền đã đến làng Tây Hà.
Nhưng phi thuyền không hạ cánh thẳng xuống làng, mà mới tới Trường Xà Câu đã bắt đầu rẽ hướng, vòng nửa vòng ở ngoài làng, bay đến bờ sông phía
tây làng.
“Sao không hạ cánh thẳng xuống luõn đi?” Bắc Thiên Tâm cau mày hỏi.
“Phu nhân, bệ hạ liệt làng vào khu vực cấm bay khồng có sự phê chuấn của cồ ấy không có bất kỳ khinh khí cầu và phi thuyền nào có thể bay qua vùng trời của làng.” Lão ưng cười giải thích.
“Là ta bảo Vũ Dương ra lệnh.”
Kim Phi sợ Bắc Thiên Tâm hiểu lầm, cũng lên tiếng giải thích: “Bây giờ người Thổ Phiên cũng biết cách chế tạo khinh khí cầu, lỡ như bọn chúng làm khinh khí cầu giống của chúng ta, sau đó trà trộn vào làng để đánh lén thì rất phiền phức.
Để an toàn và hạ cánh thuận lợi, ta đã bảo Vũ Dương cho người dọn sạch đất bờ sông ở phía tây làng, xây một sân bay chuyên dụng cho phi thuyền và khinh khí cầu.”
Nói xong, Kim Phi chỉ một khoảng đất trống lớn ở bờ sồng nhỏ.
Nơi này vốn là mảnh đất trồng lương thực quan trọng nhất của làng Tây Hà, bây giờ toàn bộ đã được Kim Phi trưng dụng để xây sân bay rồi.
Cái gọi là sân bay thật ra chỉ là sửa sang lại mảnh đất trống này, sau đó đổ xi măng lên, làm thành nền xi măng mà thôi.
Thông số kỹ thuật còn không bằng sân chơi ở trường của Kim Phi đời trước, chứ đừng nói đến việc so sánh với những sân bay tiêu chuấn ở đời trước.
Nhưng không cần biết nó đơn sơ cỡ nào, đây cũng là sân bay tiêu chuấn đầu tiên của Đại Khang, cũng là sân bay tiêu chuấn đầu tiên của thế giới này.
Chính giữa sân bay là một mảnh đất trống, có vẽ mấy ô vuông, xung quanh đất trống có các ngôi nhà để các nhân viên hộ tống đang trực và phi công sử dụng lúc nghỉ ngơi.
Lúc này có hai chiếc khinh khí câu và một chiếc phi thuyền đang hạ xuống, trên mặt đất còn có người đang phất lá cờ nhỏ để chỉ huy.
“Bận rộn quá nhỉ?”
Bắc Thiên Tâm tò mò nhìn xuống bên dưới.
Lúc rời đi vẩn chưa có chổ này mà.
“Hôm nay gió lớn, khinh khí cầu đã ít đi nhiều, mâỳ ngày trước gió nhỏ, khắp chổ này đều có khinh khí cầu.” Lão Ưng cười nói: “Bây giờ phi công trong làng cũng không đủ nữa rồi.”
Từ nghèo lên giàu thì dễ sống, từ giàu xuống nghèo thì khó sống.
Giao thông cũng giống vậy.
Có ngựa chiến thì không muốn đi bộ nữa; được trải nghiệm khinh khí cầu rồi, cũng không muốn cưỡi ngựa nữa; đã lái phi thuyền có tốc độ nhanh, lại khồng muốn dùng khinh khí cầu nữa.
Bây giờ lúc cửu cồng chúa truyền đạt mệnh lệnh quan trọng, cơ bản cũng dựa vào phi thuyền.
Lão Ưng cũng đã đặc biệt huấn luyện một nhóm
phi công, phụ trách các nhiệm vụ bay khác ngoài chiến đấu.
Thấy phi thuyền của Kim Phi tới, nhân viên phụ trách chỉ huy đang làm việc ở trên mặt đất vội vàng phất lá cờ nhỏ trong tay lên.
Lão ưng cũng cầm lá cờ nhỏ lên phất vài cái với phía bên dưới, sau đó lái phi thuyền bay về góc tây bắc.
“Tiên sinh, đây là nơi hạ cánh bệ hạ đặc biệt chuẩn bị riêng cho ngài.” Lão ưng chỉ một khoảng sân góc tây bắc giải thích.
Sân bay là do Kim Phi bảo cửu công chúa xây, nhưng y không biết cửu công chúa xây riêng nơi hạ cánh cho y.
Nhưng Kim Phi cũng không hề phản đối, mà gật đầu dồng ý.
“Tốt lắm.”
Người sáng suốt nên biết tránh xa nguy hiếm, bây giờ có biết bao nhiêu người muốn giết y và người nhà, Kim Phi cho dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho nhóm cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
So với hoàng thất trước kia, cửu công chúa đã vô cùng tiết kiệm fôi.
Chưa nói đến việc lề lên ngôi được tổ chức rất đơn giản, lên ngôi lâu như vậy rồi, cô ấy vần ở tứ hợp viện nhỏ của Kim Phi cùng với Quan Hạ Nhi, bình thường cũng ăn cơm với nhóm Quan Hạ Nhi, cũng không chiêu mộ thêm hộ vệ theo hầu.
Nhìn chung thì cuộc sống của cửu công chúa trước và sau khi lên ngôi cũng không khác nhau bao nhiêu, dẫn đến việc rất nhiều dân làng khi thấy cửu công chúa, vần gọi cô ấy là cửu điện hạ hoặc là phu nhân như trước, quên mất bây giờ cồ ấy đã là Hoàng đế rồi.
Cửu cồng chúa và Quan Hạ Nhi đã sớm biết Kim Phi sắp về tới, đã chờ ở sân bay từ trước.
Lão Ưng lái phi thuyền hạ cánh xuống mặt đất, hai người cùng tiến lên đón.
“Đương gia!”
“Phu quân!”
“Các nàng vất vả rồi!”
Kim Phi xoa đầu hai người, khá đau lòng.
Quan Hạ Nhi thì khá hơn một chút, chỉ cần có Kim Phi ở bên cạnh, cồ sẽ không muốn quan tâm việc gì, cũng chưa từng nghĩ đến việc tranh giành tình cảm gì cả, mồi ngày đều ở nhà quay tơ dệt vải, sống một cuộc sống rất tự do thoải mái.
Cửu công chúa không may mắn như cô.
Cô ấy trời sinh đã mang số mệnh phải nhọc lòng, dân làng cảm thấy cửu công chúa không có gì thay doi so với trước khi lên ngôi, đó là bởi vì bọn họ không biết cửu công chúa sau khi lên ngôi đã phải làm bao nhiêu việc, ban ra bao nhiêu thánh chỉ.
Xuyên Thục mới vừa trải qua những biến đổi long trời lở đất, lại có thể giữ sự ổn định như bây giờ,
phần lớn là nhờ vào năng lực duy trì sự ổn định của Cửu công chúa.
Mà đến nay cửu công chúa ngay cả một thành viên nòng cốt thật sự xứng danh cũng không có, trừ quốc sư Kim Phi, chức quan võ cũng chỉ phong tướng quân cho hai huynh đệ Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu, phong cho Tan Minh chỉ huy cấm quân.
Còn nhóm người Trương Lương và Lưu Thiết, vần chưa trở lại, cửu công chúa cũng chưa tiến hành phong thưởng, dự định đợi bọn họ trở lại mới tính tiếp.
Quan vãn còn thảm hơn, quan viên ban đầu dược dao tạo ồ kinh thành, trừ một mình Tả Chi Uyên đi theo Kim Phi tới làng Tây Hà nên thoát nạn, những người khác đều bị Tứ hoàng tử giết rồi, dẫn đến việc quan văn dưới trướng cửu công chúa bị thiếu cực kỳ nhiều, đến nay ngay cả Tể tướng cũng không có, Thượng thư của sáu bộ dều bị bỏ trống.
Tả Chi Uyên đã từng đảm nhiệm chức Thị lang bộ Công, cửu công chúa vốn muốn đề cử anh ta làm Thượng thư bộ Công, lại bị Tả Chi Uyên từ chối ngay lập tức.
Ban đầu vì không muốn làm quan, anh ta mới đi theo Kim Phi tới làng Tây Hà.
Bây giờ Kim Phi đã làm ra máy hơi nước và phi thuyền, khiến Tả Chi Uyên vồ cùng kinh ngạc, cả ngày lẫn đêm anh ta đều dành thời gian ở trong xưởng luyện gang và phòng thí nghiệm, không hề có một chút hứng thú nào với việc triều chính.
Không thể không nói, người đã làm việc lâu năm ở bất kỳ ngành nghề nào, cũng không thể coi thường.
Tả Chi Uyên có xuất thân từ gia đình thợ thủ công có tiếng, rất có thiên phú về máy móc, bây giờ anh ta đã hiểu rất rõ nguyên lý của máy hơi nước, hơn nữa còn có thế tiến hành cải tiến.
Chiếc phi thuyền Kim Phi đang ngồi này đã trải qua đợt cải tiến của Tả Chi Uyên.
Kiếu người như vậy trời sinh đã giỏi nghiên cứu khoa học, để anh ta đi làm quan thì thật lãng phí.
Vì vậy Cửu công chúa cũng không ép buộc Tả Chi Uyên đi làm Thượng thư bộ Công, mà để yên cho anh ta làm việc tại phòng thí nghiệm.
Nhưng lúc trước đã có Ngụy Lão Tam làm gương, cửu công chúa bảo Tân Minh chọn vài cấm quân tuyệt đối trung thành, phụ trách bảo vệ Tả Chi Uyên.
Tả Chi Uyên mặc dù say mê máy móc, nhưng cũng có xuất thân nhà quan, vừa nhìn thấy cấm quân đã đoán ra dụng ý của cửu công chúa.
Nhưng Tả Chi Uyên cũng không hề tỏ vẻ phản đối.
Bởi vì anh ta cũng rất rõ máy hơi nước có ý nghĩa quan trọng đến mức nào, nếu như anh ta là cửu công chúa và Kim Phi, căn bản sẽ không thế truyền lại cho một người ngoài.
Bây giờ Kim Phi giao cho anh ta toàn bộ kỹ thuật không giấu giếm chút nào, phái mấy người tới canh chừng anh ta chẳng phải là rất bình thường sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK