“Mấy người cầm khiên, mau che ở phía trước yểm hộ phu nhân!”
Trịnh Phương hét lớn: “Đại đội một, mau đi tiêu diệt máy bắn đá của chúng cho ta.”
“Rõ!”
Đội ngũ cầm khiên lập tức lao ra, mang theo khiên nặng chạy về phía xe ngựa.
Ngoài ra còn một nhóm nhân viên hộ tống cầm vũ khí chạy về phía vị trí máy bắn đá.
Nhưng trước khi người cầm khiên kịp lao tới trước xe ngựa, một tiếng vang khác vọng tới từ nơi xa.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một cục đá từ giữa khe suối bay ra ngoài.
Điều càng làm cho Trịnh Phương và Triệu Nhạc sốt ruột là trong đó còn có mấy quả cầu lửa, rõ ràng là những lọ dầu hỏa đã bị đốt cháy.
“Xong rồi!”
Trịnh Phương ngẩng đầu nhìn lên không trung, lòng như tro tàn.
Anh ta là một trong những nhân viên hộ tống kỳ cựu nhất của Kim Phi, đã quá quen thuộc với máy bắn đá và dầu hỏa.
Chúng cũng chính là tổ hợp kinh điển, còn đáng sợ hơn máy bắn đá.
Một khi lọ dầu hỏa chạm vào, khu vực xung quanh xe ngựa sẽ chìm trong biển lửa.
Quan Hạ Nhi còn chưa xuống xe nữa, đến lúc đó cô khó có thể thoát ra ngoài.
“Sao ta lại đồng ý cho phu nhân lên xe ngựa cơ chứ?”
Triệu Nhạc hối hận.
Vừa rồi khi Trịnh Phương thuyết phục Quan Hạ Nhi lên xe ngựa, trong lòng Triệu Nhạc đã hơi do dự, nhưng vì lo cho an toàn của Quan Hạ Nhi nên ông ấy mới khuyên bảo.
Bởi vì Kim Phi và đám người Vạn Hạc Minh không ngừng cải tiến nên trọng lượng của nỏ xách tay đã trở nên rất nhỏ, địa hình của kênh Cửu Liên vốn đã đặc biệt, có rất nhiều nơi có thể lắp đặt nỏ hạng nặng.
Hơn nữa tầm bắn của nỏ hạng nặng khá xa, lúc trinh sát đi phía trước dò đường sẽ không đảm bảo không để sót bất cứ thứ gì.
Máy bắn đá có trọng lượng lớn hơn nỏ hạng nặng rất nhiều, dù có xách tay cũng rất khó che dấu.
Tiêu cục Trấn Viễn cũng có một số máy bắn đá mini, ví dụ như khi trinh sát phục kích bộ lạc Hắc Vân ở kênh Lạc Dương, họ cũng sử dụng máy bắn đá mini.
Tuy nhiên phạm vi tấn công của máy bắn đá mini rất nhỏ và chỉ có thể ném được số lượng đạn ít.
Ban đầu, mục tiêu của trinh sát chỉ là thủ lĩnh và chim ưng của bộ lạc Hắc Vân, cuối cùng chính sự kết hợp của khinh khí cầu và lựu đạn mới giết được địch quy mô lớn.
Khi quân tiếp viện tiến lên, rừng cây và đỉnh núi hai bên đường chính là khu vực điều tra trọng điểm, vì vậy, theo Triệu Nhạc, nếu kẻ địch muốn phục kích tấn công thủ lĩnh quân tiếp viện, có khả năng sẽ sử dụng nỏ hạng nặng.
Nhưng ông ta đã đoán sai.
Lúc này Triệu Nhạc hận không thể tát mình vài cái.
Nhưng hối hận đã quá muộn màng rồi.
Nhiều nhất chỉ mấy giây nữa lọ dầu sẽ va vào xe ngựa, cho dù bây giờ Quan Hạ Nhi có chạy thoát khỏi xe ngựa cũng đã muộn!
Trong lúc Trịnh Phương và Triệu Nhạc đang hết hy vọng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người lao ra từ bụi cỏ không xa, mang theo khiên bay vút tới chỗ xe ngựa.
Chân người nó thoạt nhìn không ổn lắm, lúc chạy lên còn hơi khập khiễng, nhưng tốc độ lại rất nhanh, trong chớp mắt đã tới được đỉnh xe ngựa.
Đội trưởng đội hộ vệ A Liên của Quan Hạ Nhi vừa rồi không bị thương, đang kéo cửa xe.
Nhưng cửa xe đã bị đá làm cho biến dạng, cô ấy không kéo ra được.
Triệu Nhạc thấy vậy mới nhắc nhở Quan Hạ Nhi chạy trốn ra từ lối thoát hiểm dưới gầm xe.
Thấy có người bay vút tới, A Liên hốt hoảng tới mức lông trên người dựng đứng lên, rút đao từ bên hông ra.
Lúc này đỉnh đầu phát ra một tiếng quát lạnh lùng: “Là ta!”
A Liên nhìn kĩ lại, hóa ra người trên đỉnh xe lại là Thấm Nhi!
Thấm Nhi vốn là thị nữ của Cửu công chúa, sau khi bị thương do bảo vệ Cửu công chúa, cô ấy đã rời khỏi làng Tây Hà, không rõ tung tích.
A Liên không ngờ lại gặp cô ấy ở đây.
Cô ấy rất muốn hỏi vì sao Thấm Nhi lại ở chỗ này nhưng không còn thời gian nữa rồi.
Đá bay và lọ dầu hỏa đã bay tới gần.
Chỉ thấy Thấm Nhi nghiêng người tránh thoát đá bay, sau đó vung khiên lên đón lấy lọ dầu hỏa!
Bịch!
Lọ dầu hỏa bị va vỡ vụn, dầu hỏa bên trong bắn ra tung tóe, tấm khiên bị dính nhiều dầu hỏa nhất nên bị bốc cháy.
Thấm Nhi ném khiên xuống rồi nhặt từ nóc xe một tấm ván gỗ bị đá ném gãy.
May mắn thay, những lọ dầu hỏa do máy bắn đá ném ra đã bay ra xa vài trăm mét, rất rải rác, chỉ có một lọ dầu rơi xuống đầu xe, những lọ còn lại rơi xuống nơi khác.
Lọ dầu hỏa đã bị Thấm Nhi đập vỡ thành từng mảnh, xe ngựa may mắn thoát chết.
Trịnh Phương và Triệu Nhạc vốn đã vô vọng, lúc này vui đến mức suýt nhảy dựng lên.
Bọn họ chỉ muốn ôm lấy Thấm Nhi để hôn.
Nhưng bọn họ cũng không kịp chào Thấm Nhi mà nhanh chóng hét lên: "Phu nhân, ra khỏi lối thoát hiểm!"
Hai đòn tấn công của kẻ địch đều ở cùng một vị trí, chứng tỏ chúng đã thử nghiệm nơi này và điều chỉnh góc độ của máy bắn đá.
Máy bắn đá nằm cách đó vài trăm mét trong khe núi, kẻ địch ít nhất có thể tấn công vài lần trước khi lao tới, nhất định phải đưa Quan Hạ Nhi ra ngoài trước đợt tấn công tiếp theo.
Thấm Nhi rõ ràng cũng hiểu điều này, sau khi xác nhận đã qua đợt công kích, cô ấy lập tức nhảy từ xe ngựa xuống túm chặt lấy cửa xe.
Liên Nhi kéo mãi không được cái cửa xe, Thấm Nhi kéo một phát đã được.
Trong xe ngựa, vì bình thường Quan Hạ Nhi không hay dùng cửa thoát hiểm, cũng không ngờ sẽ có ngày dùng đến, lúc này cô còn đang tìm chốt mở ở đâu.
Thấy có người mở cửa xe, Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn thấy Thấm Nhi, không khỏi sửng sốt: "Thấm Nhi, sao ngươi lại tới đây?"
"Chúng ta sẽ nói chuyện này sau, bây giờ hãy đi với ta!"
Thấm Nhi giữ cửa lôi Quan Hạ Nhi ra, bế cô rời đi.
Sau khi xác nhận Quan Hạ Nhi không sao, hòn đá trong lòng Trịnh Phương cuối cùng cũng rơi xuống, anh ta lập tức ra lệnh cho binh lính của mình sơ tán những người bị thương do đá trúng càng nhanh càng tốt.
Triệu Nhạc nhanh bước đón lấy Thấm Nhi và Quan Hạ Nhi: “Phu nhân, người không sao là tốt rồi! Thấm Nhi cô nương, lần này cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô…”
Lời còn chưa dứt, Thấm Nhi đột nhiên tung cước đá vào ngực Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc lập tức bị đá bay ra ngoài!
Thấm Nhi cõng Quan Hạ Nhi nhào tới bên cạnh!
Giây tiếp theo, một mũi tên nặng nề lao qua Thấm Nhi, cắm phập vào tảng đá ven đường, sau đó bật ngược lại đánh bay một nhân viên hộ tống trước khi dừng lại.
Cú đá vào người Triệu Nhạc của Thẩm Nhi vô cùng khéo léo, thoạt nhìn Triệu Nhạc bị đá lùi về phía sau vài mét, nhưng ông ta không hề bị thương nặng, sau khi tiếp đất, ông ta không kịp đứng dậy đã hét lên với Thẩm Nhi: "Thấm Nhi, mau đưa phu nhân đi trốn!”
Thật ra ông ta không cần nhắc nhở, Thấm Nhi đã được huấn luyện bảo vệ chuyên nghiệp nên cũng hiểu rõ tình hình, sau khi tránh những mũi tên nỏ hạng nặng, cô ấy cùng Quan Hạ Nhi lao vào khu rừng gần đó, trốn sau một cái cây đại thụ.
Trịnh Phương lúc này cũng định thần lại, gân cổ hét lên: “Đại đội hai, xử lý nỏ hạng nặng đi!”
“Rõ!”
Đại đội hai nhận lệnh sau đó dẫn một đám nhân viên hộ tống đi tới lùm cây nơi nỏ hạng nặng bắn ra.
Nhưng chỉ chạy được vài chục mét, lại có một mũi tên khác lao ra khỏi bụi rậm, bay thẳng về phía đại đội hai!