Người đọc sách ở Đại Khang phần lớn đều nhằm mục tiêu thi đỗ công danh, phụ nữ học chữ cũng là vì văn hay chữ tốt, người quan tâm đến tính toán không nhiều lắm.
“Nếu chỉ mua người biết chữ thôi thì hơi khó, cho nên mẹ ta đã giúp đỡ nghĩ cách khác.”
Chu Linh Lung nói: “Có rất nhiều đứa bé xuất thân từ nhà thương nhân, hàng quán, tuy rằng không biết chữ nhưng biết tính toán, lại thông minh lanh lợi, mẹ ta bảo ta mua hết bọn chúng về rồi dạy bọn chúng đọc chữ là được.”
Năm nay là năm thiên tai, rất nhiều tiểu thương sống không nổi, bán con rất nhiều, mua bọn trẻ không những giá rẻ mà lại dạy bảo rất nhanh.
Sau này có một vài tiểu thương nghe được chuyện này còn đặc biệt đưa con cái đến chỗ ta, chỉ mong con cái có một con đường sống.”
“Vẫn là nương nương có nhiều cách.”
Kim Phi xúc động nói.
Thật ra dạy người ta tính toán có nhiều lúc còn khó hơn dạy chữ.
Hơn nữa người lúc trước đã từng đọc sách, phần lớn đều là nhà có điều kiện, không bằng những đứa bé xuất thân từ nhà kinh doanh nhỏ có thể chịu khổ, cũng không thông minh bằng những đứa trẻ gia đình kinh doanh.
“Tiêu chuẩn đánh giá của cô là gì?” Kim Phi tiếp tục hỏi.
“Tiêu chuẩn đánh giá là để bọn họ tự mình quản lý một tiền trang, nếu mười ngày không có vấn đề gì coi như ưu tú, bảy ngày không xảy ra vấn đề gì thì xem như đủ tư cách.”
“Tiêu chuẩn cao thật.” Kim Phi hơi gật đầu, hỏi: “Nếu hạ thấp tiêu chuẩn một chút thì sao? Ví như năm ngày không xảy ra chuyện gì, có bao nhiêu người?”
“Nếu tính theo năm ngày không có chuyện gì thì có một trăm bốn mươi hai người.”
Chu Linh Lung không xem sổ sách, lên tiếng đáp ngay: “Số còn lại đều là ba ngày không xảy ra chuyện gì, nếu chỉ ba ngày mà cũng không kiên trì nổi thì đều bị loại bỏ.”
“Bình thường bọn họ cần xử lý những việc gì?”
“Chuyển, gửi tiền hằng ngày, quản lý tiền trang đều là những việc thường ngày ở tiền trang.”
“Tiếp theo cần phải giao việc cho bọn họ làm, đơn giản hơn việc quản lý tiền trang nhiều, có thể ba ngày không gặp vấn đề gì là được rồi.”
Kim Phi ngẩng đầu nhìn Chu Linh Lung, ánh mắt tràn ngập vui mừng và khen ngợi: “Cực khổ rồi, gần đây bận lắm đúng không? Đợi bận xong giai đoạn này, ta cho cô một kỳ nghỉ dài, nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”
Lúc nãy Kim Phi không để ý, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện Chu Linh Lung gầy hơn lúc trước một chút.
Khi đó cô ấy vừa được cứu ra từ chỗ bọn buôn người, giờ còn gầy hơn lúc đó...
Kim Phi không hỏi cũng biết vì bồi dưỡng những người này Chu Linh Lung khẳng định đã tốn rất nhiều tâm lực.
“Không cực khổ, đều là chuyện thuộc bổn phận.”
Chu Linh Lung vuốt tóc, mỉm cười lắc đầu.
“Tiên sinh, ngài đừng trách bà già này nhiều chuyện, ta có thể hỏi rốt cuộc ngài có dự định gì không?”
Chu Trần Thị thấy Kim Phi và Chu Linh Lung dứt lời, gấp gáp hỏi lại.
“Dự định của ta rất đơn giản, chính là lập khoản cho vay có lãi!” Kim Phi nói.
“Cho vay có lãi?” Chu Trần Thị lần đầu tiên nghe thấy từ này, do dự một lát, hỏi: “Cho vay có lãi là gì?”
“Chính là ta sẽ bảo tiền trang cho dân chúng vay tiền mua lương thực trước, đợi bọn họ qua được cửa ải khó trong năm nay, sau đó sẽ trả cả vốn lẫn tiền lãi cho tiền trang.” Kim Phi giải thích.
“Vậy tiên sinh định thu lãi bao nhiêu?”
“Thời gian cho vay không giống nhau, lãi sẽ không giống nhau.”
Kim Phi lấy một tờ giấy trắng trên bàn: “Ta căn cứ vào thời gian dài ngắn đặt ra lãi suất, các ngươi xem thử xem có hợp lý không?”
Chu Trần Thị, Nguyễn Đồng Khiết nhanh chóng nghiêng đầu qua xem.
Chu Linh Lung cũng nhìn lướt qua, sau đó không nhìn nữa.
Lãi suất này là lúc trước cô ấy và Kim Phi đặt ra, cô ấy hiểu rất rõ về nó.
“Tiên sinh, ngài...lãi suất này cũng thấp quá rồi.”